"A bệ hạ..."
A Lăng kinh hãi, theo bản năng ôm lấy đứa bé lùi phía sau, nhìn Khương Phong bây giờ thật đáng sợ.
"Đưa đây!"
Y bình thản, đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn hài nhi nhỏ bé kia, như có một con quỷ bên trong y, đang điều khiển y. Khiến y không tự chủ được chính mình.
"B... bệ hạ..."
A Lăng run rẩy, đứng trước sát khí này của bậc đế vương, nàng ta mới thấy mình nhỏ bé thế nào.
"Không được!"
Nhận thức được sự nguy hiểm, A Cẩn vội vàng tiến ra bảo vệ đứa bé.
"Người định làm gì? Người đang tính làm gì vậy?"
"Oe oe oe..."
Lúc này, Khương Phong không còn kiên nhẫn. Y phẫn nộ gạt mạnh A Cẩn ra, cướp lấy bé từ tay A Lăng.
"Vì ngươi, nên Phi Phi mới phải chết! Tất cả là do ngươi... là do ngươi!"
A Cẩn ngồi dậy giãy giụa kéo tay Khương Phong đang bóp lấy cơ thể bé nhỏ kia.
"Chủ nhân."
Hộ vệ thân cận của Khương Phong mau chóng chạy vào can thiệp. Y có một sức mạnh khủng khiếp.
"Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đánh đổi cả tính mạng để sinh hoàng tử, người nhẫn tâm sao?"
Chỉ cần nhắc đến Ôn Phi, Khương Phong dần dần bình tĩnh.
Phải ha, đây là con của y mà, con của y và nàng. Sao y lại nhẫn tâm gϊếŧ chết nó được? Y thật đáng chết!
"Các ngươi ra ngoài đi."
Cả ba đều do dự, liếc nhìn nhau.
"Ra ngoài!"
"Vâng."
Đợi đám người kia đi khỏi, Khương Phong nhẹ nhàng bế hài nhi đến bên cạnh Ôn Phi.
"Con nhìn xem, đây là mẫu thân của con. Rất đẹp phải không?"
Khương Phong ghé đứa bé lại gần Ôn Phi. Nó vẫn tròn xoe mắt nhìn y, đơn giản là nó không hiểu. Không để tâm chuyện đó, y lại nói tiếp: "Sao con lại không giống nàng? Nàng xinh đẹp đến vậy mà..."
Khương Phong vuốt ve gương mặt Ôn Phi, ánh mắt ôn nhu, si tình.
Cứ như vậy, y luyên thuyên, nói đáp một mình suốt một đêm. Cả khi A Cẩn đi vào bế tiểu hoàng tử ra ngoài, y vẫn ngồi đó.
"Tại sao ta lại yêu nàng như vậy chứ? Phi Phi..."