Mộng Xuân Chào Đón Bạn

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

"Nà... nà ní?!" Sau khi biểu cảm và tâm trạng của Đường Yến quay ngoắt, cậu trạch nam càng ngày càng không theo kịp thay đổi của thế giới này mờ mịt chớp mắt, "Ngoài, ngoài ý muốn gì cơ?"

Đường Yến lại khởi động xe ô tô, quay đầu về phía nhà mình.

"Mặc dù nói ra muộn hơn hai bọn họ, nhưng anh với em là tình yêu sét đánh." Kéo tay Trương Khải lại gần miệng thơm một cái, y dịu dàng nói tiếp: "Nếu anh bằng lòng dốc hết mọi thứ để xây lên một toà thành chỉ vì bảo vệ em, vậy tình yêu của anh... em có muốn đến bên anh không?"

Đừng có dùng những lời mà nam chính đến chết cũng không kịp nói với nữ chính trong tác phẩm kinh điển của anh để tán độc giả của anh chứ đại thần!!!

Đại thần Đường anh thế này là phạm quy quá đấy okay?!

Cậu trạch nam suýt thì gật đầu đồng ý thay nữ chính đỏ thấu cả mặt, rồi lắc đầu nói: "Đường Yến sama anh đừng trêu em."

"Sao lại trêu em" Đường Yến ngừng cười, nghiêm mặt nói: "Trương Khải, từ lần đầu nhìn thấy anh đã thích em rồi, vậy nên lúc đó dù chạy deadline thua bị phạt mặc đồ nữ, anh vẫn ra làm quen với em. Bao gồm cả việc Celia trở thành nữ chính mà anh dày công đắp nặn nhất tới nay, cũng là bởi vì em là nguyên mẫu của cô ấy, anh đã đổ hết tình cảm lúc trước không thể nói ra với em vào cô ấy."

"Mặc dù trước đây đã từng nghĩ tới việc em cứ mãi là trai thẳng, hoặc thích người khác thì phải làm sao, nhưng... nhưng hôm nay anh mới biết, thì ra anh không thể bình thản chấp nhận như anh hằng tưởng tượng." Dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm, Đường Yến dùng tay còn lại nắm tay Trương Khải, mỉm cười rồi nói tiếp: "Có điều giờ em còn chưa chọn Tô Thuỵ Minh, vậy anh vẫn còn cơ hội đúng không?!"

Mặc dù hôm qua bị tỏ tình hai phát liền, nhưng hai phát đó cộng lại cũng không cao cấp bằng phát này của đại thần Đường okay?!

Cái cảm giác nháy mắt xuyên vào phim thần tượng này... Đúng là không biết nên trầm trồ đại thần Đường là chân ái, hay nên trầm trồ không hổ là nhà văn cấp đại thần đây...

Có điều cái cảm giác vừa cảm động không thôi, vừa bị sét đánh của cậu làm sao phá được?!

Trương Khải không biết phải đáp ra sao, nín bặt hồi lâu, đột nhiên nảy ra sáng kiến, cậu nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Vãi! Thế này không phải nghĩa là cái tên Altaïr siêu biến thái trong mơ... đúng là biểu hiện sâu thẳm trong nội tâm của đại thần Đường sao?!

Cậu có linh cảm không lành rằng nếu đại thần Đường biết được chân tướng của mộng xuân, cậu sẽ chết chắc.

Thầy Tô thì bị nói hớ ra, còn lại hai người cậu nhất định phải giấu đến chết okay?!

Cậu trạch nam vô tội câu phát được ba người đàn ông trong mơ đang thầm chuẩn bị trong lòng, trong bầu không khí im lặng, người đàn ông ngồi bên cạnh đã không chờ nổi nữa.

"Mặc dù luôn nghĩ phải tuân theo thứ tự tỏ tình – hẹn hò – lên giường, có điều... bây giờ chuyện thế này, quả nhiên vẫn nên là đè trước tính sau." Xuống xe rồi mở cửa bên Trương Khải, bế ngang cả người lên, Đường Yến thở dài, "Nếu hôm trước lúc em say rượu không tha cho em, có lẽ cũng chẳng đến lượt Tô Thuỵ Minh đắc thủ."

Nà ní?! Thì ra lúc trước bị đại thần Đường cắn đúng là không phải đang nằm mơ, thế mà trước đây cậu lại từng bị nguy hiểm như vậy.

Không đúng...

Cậu trạch nam bị Đường Yến ôm thẳng về nhà đặt lên giường căng thẳng suy nghĩ, giờ cậu đang rất nguy hiểm.

Mặc dù thông thường mà nói thì đàn ông chẳng hề có cái gọi là trinh trắng.

Nhưng hoa cúc vừa mới bị phá lần đầu, chẳng bao lâu đã bị người thứ hai cho nở, thật sự không vấn đề chứ?!

"Đường, Đường Yến sama..." Trong lúc giãy giụa bị lột sạch quần áo toàn thân, Trương Khải ôm chặt chăn mỏng trên giường không chịu buông tay, "Đến cái chuyện này, cũng nên được sự đồng ý từ hai phía mới phải, đúng không?!"

"Em muốn nói..." Đường Yến cười, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ, y chậm rãi nói: "Em có thể cho Tô Thuỵ Minh lần đầu, nhưng không bằng lòng làm với anh?"

Vụ đó cậu cũng có tự nguyện đâu!

Có điều cái chuyện shock bởi mộng xuân là cả hai phía, sau đó trong lúc mơ hồ bị thầy Tô đè... đánh chết cậu cũng không giải thích được.

Nhưng lẽ nào giờ cậu lại bị thông thêm một lần?!

Trương Khải đang thầm giằng co, Đường Yến lại cau mày nhìn dấu hôn chi chít trên người cậu, rồi lại bế cậu lên.

"Quả nhiên vẫn phải tẩy rửa vật ô uế đã." Đường Yến vừa đi về phía phòng tắm vừa nói.

Lúc bị thả vào bồn tắm, nguyên mẫu Celia nhớ ra trước đây bị "tẩy rửa" kỹ càng thế nào trong mơ lập tức run lên bần bật.

"Tinh dịch, tinh dịch đã được thầy Tô lấy cả ra rồi..." Trương Khải túm chặt bàn tay đang định lấy vòi sen của Đường Yến, ngẩng đầu nhìn y thì thầm: "Nên, nên, không cần rửa bên trong."

Đường Yến thoáng khựng lại, rồi khom lưng thơm lên trán Trương Khải, cười nói: "Tạm thời không làm đến bước đó."

Sau đó y cầm lấy vòi sen mở nước dội Trương Khải, nói hơi kỳ quái: "Sao em lại biết, bây giờ anh đặc biệt muốn tẩy rửa toàn bộ cả bên trong em?"

"... Trực, trực giác..." Cậu trạch nam suýt thì đào hố tự chui vào, vừa nói vừa nhìn đi chỗ khác.

May mà Đường Yến không nghiền ngẫm vấn đề này, y tắm toàn thân Trương Khải, ngay cả vách ruột đã được xử lý cũng thò ngón tay vào lùng sục hồi lâu mới buông tha.

"Trương Khải của anh lại sạch sẽ rồi", kéo Trương Khải từ trong bồn tắm dậy, lau khô toàn thân rồi lại bế về giường, Đường Yến mãn nguyện đánh giá khắp người cậu, mỉm cười nói.

Vật ô uế, sạch sẽ cái gì... Đại thần Đường anh ảo tưởng hơi nhiều đó.

Trương Khải còn chưa kịp xỉa xói xa hơn trong lòng, cơ thể của cậu đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì, tay của Đường Yến, đã hạ xuống cửa động của cậu.

Mặc dù thứ nên tới thì rồi cũng sẽ tới, nhưng vẫn xin lùi lại nha!!!

Chương :

"Ư~~~ Đau~~~" Cửa sau đã bị rửa sạch dễ dàng nuốt ngón tay vào, nhưng vách ruột đau nhức mãi từ nãy khiến Trương Khải kêu thành tiếng lần nữa.

"Quả nhiên là vẫn còn hơi bị thương..." Từ từ rút ngón trỏ ra, Đường Yến nhấc cao thân dưới đang quỳ trên giường của Trương Khải, vừa quan sát kỹ lưỡng hoa cúc của cậu, vừa cười nói với sắc mặt kỳ lạ: "Chỉ cần tinh dịch bôi trơn một chút đã cướp mất lần đầu phía sau của em, xem ra Tô Thuỵ Minh cũng rất nóng ruột."

Thế ư? ... Sao cậu không nhìn ra thầy Tô nóng ruột nhỉ.

Lúc bị "tẩy rửa" vừa rồi đã bị ép khai hết quá trình làm cùng Tô Thuỵ Minh, cậu trạch nam lén lút hồi tưởng lại lời nói và hành động lúc trước của y.

Có điều câu tiếp theo của người trước mắt suýt làm cậu sợ vãi đái.

"Trong hiện thực quả nhiên khác với mộng xuân, mạnh bạo tí có thể sẽ bị thương." Nhìn vài vết nứt cực kỳ nhỏ ở cửa sau của Trương Khải, Đường Yến khẽ thở dài, như tự nói với bản thân.

Vãi! Ông đây suýt thì nói theo: "Đúng thế!" Vãi!

Lúc trước vừa nhất thời buột miệng tiết lộ chân tướng khiếu Tô Thuỵ Minh phát rồ đè cậu ra, cậu trạch nam lén lau mồ hôi lạnh.

Đại thần Đường giờ đã ra dáng tên đã lên cung, ngộ nhỡ sau khi cậu "chân tướng chỉ có một", lại đổi sang chế độ Altaïr, đồ vô dụng có HP đã giảm nửa chắc chắn sẽ bốc hơi ngay okay?!

Trương Khải vô thức run lên, thầm quyết định chắc chắn phải giữ kín lần nữa.

"Mặc dù rất muốn khử trùng bên trong em ngay bây giờ" Đường Yến nhẹ nhàng vuốt ve cửa sau của cậu, nhìn dáng vẻ cau mày vì đau của cậu, rồi khẽ thở dài, "Có điều xem ra đành phải để em dưỡng sức đã."

Thế mà lại được tha cho... Cậu có cần cảm ơn không... Nhưng giờ cảm ơn hình như có chỗ nào không đúng ấy.

Trương Khải đang tự tổ chức ngôn ngữ trong lòng, Đường Yến lại dịu dàng cười nói: "Có điều mai trước khi em bị anh ăn mát, anh không cho em bỏ đi đâu nhe?"

Vãi... Trong lời đại thần Đường vừa nói có "?" nhảy ra à nha!

Chân tướng còn chưa bị lộ, anh đã muốn đổi sang Altaïr à?!

Còn nữa...

"Dưỡng sức đã" chỉ có một buổi tối sao đại thần?!

Hoa cúc của cậu không có năng lực tự chữa lành mạnh thế thì phải làm sao?!

"Trong nhà cũng không có thuốc chữa vết thương ở hậu môn..." Đường Yến nói, ngón tay vẫn khẽ khàng vẽ vòng tròn ở cửa sau.

Đúng, không có thuốc chữa... Đến ngày mai hoa cúc của cậu chắc chắn không lành nổi... Vậy nên để hôm khác đi đại thần.

"Xem ra đành phải giống lần trước rồi." Đường Yến dịu dàng nói tiếp.

"Hả? Lần trước gì cơ... A~~~" Trương Khải nói được một nửa thì hiểu ngay.

Bởi, đầu lưỡi ấm áp trơn tuột liếm lên cửa sau của cậu, như thể muốn chữa trị những vết thương li ti đó thật vậy, nhẹ nhàng liếm láp chuyển động ở cửa vào.

"Ưm~~~ Ư~~~" Lần đầu bị đầu lưỡi mềm mại đùa nghịch hậu môn trong hiện thực, Trương Khải đang giữ động tác quỳ lập tức bóp chặt gối trước mặt, cửa sau cũng không kìm được co lại.

"Ha ha, ngay cả chỗ này cũng xấu hổ rồi ư, đúng là đáng yêu mà." Đường Yến cười, rồi cúi đầu xuống tiếp tục liếm hậu môn của cậu một cách chậm rãi và khéo léo, ngay cả nếp nhăn cũng không bỏ qua.

"Ưm~~~ Đường Yến sama~~~ Đừng mà~ Ưm~ Đừng liếm nữa~~~" Cảm giác hoa cúc bị đầu lưỡi mềm mại trượt qua khiến Trương Khải không kìm được rên rỉ xin tha.

Nhưng người đằng sau cậu càng cười dịu dàng hơn, "Không được đâu, vết thương nhất định phải chữa trị cẩn thận, gồm cả bên trong."

Nói đoạn, môi lưỡi vẫn đang liếm láp mút mát vòng quanh hậu môn Trương Khải của y dừng lại, rồi cái lưỡi mềm mà khoẻ đó đâm vào hoa cúc một cách chậm rãi mà kiên định.

"A a~~" Trương Khải khẽ thở dốc, cơ thể vô thức nhoi lên định trốn thoát.

Nhưng cậu lập tức bị Đường Yến đỡ mông kéo về, cửa sau co chặt cũng bị đầu lưỡi dẻo dai đâm vào sâu hơn.

Vật mềm trong cửa sau của cậu linh hoạt hơn cây hàng cắm sâu thường ngày (trong mơ) nhiều, sau khi luồn vào bắt đầu khuấy tròn trong vách ruột, vừa liếm láp thành ruột vừa muốn xâm nhập sâu hơn vào trong.

"Ưm~ A~" Cảm giác tê dại vừa ướt vừa nóng trong hoa cúc xộc thẳng lên óc, tiếng rên của Trương Khải càng lúc càng lớn, nếu không phải lúc trước đã bị quện quá nhiều lần, dưa chuột toàn tự bán đứng bản thân của cậu đã ngỏng cao đầu từ lâu rồi.

Mặc dù vết thương li ti ở cửa hang và trong hang động ngâm trong nước bọt vẫn hơi đau, nhưng nhanh chóng bị bao trùm bởi khoái cảm khi cửa sau bị đầu lưỡi trêu đùa.

Rõ ràng cơ thể đã nếm trải đủ khoái lạc, nhưng xúc xích đã mềm oặt từ lâu vẫn rũ đầu một cách chán nản, trong sự chênh lệch quái dị chưa từng có này, Trương Khải bật rên mang theo tiếng nức nở, "Ư~ Đủ rồi~~~ Đường Yến sama~~~ Ưm~ Đủ rồi~~~"

Đường Yến cũng chú ý đến, đầu lưỡi mềm mại lại mò mẫm trong vách ruột của cậu thêm một vòng rồi rút ra.

"Bị Tô Thuỵ Minh chơi bắn nhiều lần quá, nên không cứng nổi ư?" Ôm Trương Khải vào lòng, giọng điệu của Đường Yến có chút không cam lòng.

"Không phải thầy Tô, là..." Là tại cư sĩ - anh họ anh - Đường Tiềm, Trương Khải nói được nửa thì nhận ra mình đang tự tìm đường chết, có điều cậu dừng lại cũng đã muộn rồi.

"Quả nhiên em và Đường Tiềm đã xảy ra gì đó..." Đường Yến mỉm cười siết cằm cậu, bắt cậu nhìn mình, "Anh họ anh đã ở chùa dốc lòng tu Phật tám năm, hôm nay em và anh ấy mới gặp nhau một lúc... Trương Khải, em bảo anh phải nói sao đây."

Cậu cũng đâu có muốn thế, đều là lỗi của Long Thất mà!

Trương Khải cố gắng ra vẻ vô tội nhìn Đường Yến, thì thào: "Em, em với anh ấy hoàn toàn trong sạch, thật đó."

"Tạm thời còn trong sạch thôi." Đường Yến thở dài, rồi nói, "Thảo nào bình tĩnh như Tô Thuỵ Minh cũng phải nôn nóng... Nếu không phải xót em còn chưa lành hẳn, giờ chắc chắn anh sẽ chịch em đến không bắn được cũng phải bắn."

"Cảm, cảm ơn Đường Yến sama!" Vừa thoát hang cọp lại vào miệng sói, Trương Khải run bắn người.

Đường Yến gượng cười lắc đầu, rồi nhìn mặt trời sắp lặn ngoài cửa sổ, xoa đầu Trương Khải hỏi: "Tối muốn ăn gì? Anh đặt đồ ăn ngoài."

Y dừng lại, bổ sung như nói đùa: "Trứng gà đỏ thì không được."

Đỏ cái củ cải!

Trứng gà cái đờ mờ Tô Thuỵ Minh!

"Gì cũng được..." Trương Khải cúi đầu nói.

Sau đó Đường Yến cứ ôm cậu sờ lung tung cả đêm, ngay cả khi cập nhật mã cũng không buông cậu ra.

Thế là Trương Khải tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình sư phụ đã trở thành pháp sư gọi hồn của Celia, Ryze, về chầu ông bà vải. Đại thần Đường, người vẫn luôn được xưng là một lần xong, lần này từ bản thảo đến bản chốt thế mà lại sửa tổng cộng ba lần, cái chuyện Ryze lần trước thê thảm hơn lần sau... cậu sẽ nói ra ư?!

Chương :

Ba phút trước Trương Khải đang đánh răng rửa mặt chuẩn bị lên giường ngủ. Có điều hiện tại ba phút sau, cậu đang đờ cả người.

Nguyên nhân rất đơn giản.

"Lúc trước bị cắt ngang nên tôi quên bảo cậu là pháp lực của tôi lại khôi phục được chút nữa nên giờ cảnh trong kết giới mộng xuân có thể tự do chọn thay đổi có điều đương nhiên vẫn là do người có lực ý chí cao hơn quyết định thế nha cậu cố gắng lên tạm biệt."

Cậu trạch nam đã bị hố đến ói máu vừa lau khô mặt thì nhìn thấy bóng một tên lừa đảo nào đó loé qua trong gương, để lại câu nói bên trên.

Sau đó cậu dùng một phút nghĩ rõ câu nói không ngắt nghỉ phát nào của Long Thất có nghĩa gì.

Dùng thêm một phút xem xét lát nữa trong mơ cậu sẽ gặp phải ai.

Một phút còn lại...

Mặc dù cảnh lúc trước không phải do cậu quyết định, nhưng hiện giờ cái linh cảm không lành hơn hẳn bất cứ lần nào trước đây là thế nào hả?

Bỗng dưng mí mắt trái phải của cậu đồng thời nháy điên cuồng, rốt cuộc là có tài hay có tai đây hả!

Có điều... Ngay cả lần đầu cửa hậu trong hiện thực cậu cũng mất rồi, còn có thể có chuyện gì bất hạnh hơn hả?!

Trương Khải thở dài, cuối cùng quyết định dũng cảm đối mặt với hiện thực.

Có điều nếu như cái tên Long Thất đáng chém này không ép cậu rơi vào giấc ngủ, chắc chắn là cậu sẽ không dũng cảm thế này okay?!

Nhà Đường Yến chỉ có một chiếc giường đôi, chờ Trương Khải bước vào phòng ngủ, người rửa ráy trước đã nằm tựa trên một bên giường đợi cậu.

"Tối phải mơ thấy anh đó" Trước khi ngủ, ôm người vào lòng, Đường Yến dịu dàng tỉ tê bên tai cậu.

Cậu cũng muốn đó cưng à, giờ cậu vừa nghĩ tới lát nữa trong mơ nhìn thấy thầy Tô là có cảm giác bi kịch không xua đi nổi...

Nhưng đây quả không phải chuyện cậu muốn quyết định là có thể quyết định được.

Điều đáng mừng duy nhất là đại thần Đường còn chưa biết giấc mộng xuân này rốt cuộc là ra sao, nếu không thì chắc cậu có sống được qua hôm nay, cũng chẳng sống được qua ngày mai.

Sau đó Trương Khải nằm cứng đờ trong lòng Đường Yến hồi lâu, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, rơi vào mơ.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, hoàn toàn chẳng bất ngờ gì khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Thuỵ Minh.

Cậu đang cuộn người trên sofa trong phòng khách của Tô Thuỵ Minh, gối lên đùi của Tô Thuỵ Minh mà nằm.

Không phải cảnh này cũng rõ bình thường ư, linh cảm không lành lúc trước của cậu chả ra làm sao cả.

Trương Khải vừa thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra cái gối dưới đầu cậu không chỉ chắc nịch thoải mái, mà còn tự có chức năng đáng sợ, cậu lập tức kinh hoảng định ngồi dậy.

"Tỉnh rồi à?" Cảm thấy động tĩnh trên đùi, Tô Thuỵ Minh đặt tờ báo trên tay xuống.

"Thầy Tô..." Cậu trạch nam rụt rè gọi một tiếng, trải qua diễn biến ảo diệu ban ngày, cậu chẳng còn biết nên nói gì nữa.

"Lúc trước không để ý cho lắm, tôi vừa thử phát..." Ấn cọng tóc vểnh của Trương Khải xuống, Tô Thuỵ Minh nói: "Mặc dù giấc mơ này nhìn rất chân thực, nhưng hàm lượng thông tin thì kém lắm."

Nhìn ánh mắt không hiểu của Trương Khải, y nói tiếp: "Tuy máy tính trong thư phòng tôi vẫn lên mạng được, nhưng nếu muốn dùng công cụ tìm kiếm thật, tìm ra toàn trang trắng; mà bật TV trong phòng khách dù có vài kênh, nhưng xem lâu một chút là phát hiện ra chúng cơ bản cứ nửa tiếng đồng hồ là lặp lại; còn tờ báo này..."

"Tuy trang nào cũng đầy ắp thời sự và bình luận y như báo thực thụ, nhưng..." Tô Thuỵ Minh nói, siết tờ báo trên bàn trà, "Nhưng nếu đọc thật em sẽ phát hiện ra nó được ghép từ tin tức của mấy ngày liền."

"Vậy nên..." Tô Thuỵ Minh đẩy kính tổng kết, "Tên yêu quái rắn Long Thất mà em bảo, nếu không phải còn chưa hồi pháp lực, thì là cẩu thả không chú ý tiểu tiết."

... Quỳ thầy Tô!

Cậu mộng xuân lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới suy luận gì cả; nhìn thầy Tô nhà người ta, ngày đầu tiên biết được chân tướng đã bắt đầu suy đoán rồi.

Kết luận còn đúng hết nữa!

"Đúng, đúng!" Trương Khải sùng bái ra mặt, nhìn Tô Thuỵ Minh: "Vậy thầy bảo xem tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Tìm ông đạo sĩ Vân Hương Tử hay gì gì kia, hay là gì?

"Làm gì?" Tô Thuỵ Minh lạnh lùng mỉm cười, "Lẽ nào không phải là em nên bảo thầy, sao em lại đi với Đường Yến ư?!"

"Éc..." Đệt! Kích động nhất thời quên mất chuyện này!

"Tôi vốn còn nghĩ tối nay nấu món gì cho em bồi bổ, mở cửa ra lại phát hiện trong phòng trống rỗng." Tô Thuỵ Minh giơ tay bóp cằm Trương Khải: "Em còn nhắn tin xong tắt máy luôn, gan to nhỉ."

"Do đại thần Đường tắt máy đó!" Trương Khải vội vã kêu oan, có điều nhìn sắc mặt âm trầm của người đối diện, cậu lập tức co rúm.

Tô Thuỵ Minh không bình luận gì, chỉ "ừm" một tiếng ra hiệu cho cậu nói tiếp.

"Cư sĩ đó là anh họ của đại thần Đường, anh ấy chỉ đường, đại thần Đường mới tìm được." Bị giữ cằm không cúi đầu được, Trương Khải thì thầm.

"Đường Yến bảo dẫn em đi, em bèn theo cậu ta đi thật." Tô Thuỵ Minh lạnh lùng hừ một tiếng, tay dần trượt xuống luồn vào quần áo của Trương Khải, "Vậy có phải cậu ta bảo thông em, em cũng cho người ta thông?"

"Chưa mà! Đại thần Đường bảo ngày m..." Nhìn thấy sắc mặt càng u ám của Tô Thuỵ Minh, chữ mai bị cậu trạch nam toàn tìm đường chết tự nuốt về.

"Ngày mai à?" Vẻ mặt của Tô Thuỵ Minh khôi phục bình lặng, trầm tư giây lát, rồi dùng giọng điềm đạm nhưng không cho phép hoài nghi nói với Trương Khải: "Sáng sớm mai tôi đặt vé máy bay cho em, em cùng tôi đi ."

"Hả?" Trương Khải nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

"Bay lúc một giờ rưỡi chiều, sáng mai đặt vé vẫn kịp. Phía trường học tôi sẽ xin phép nghỉ cho em." Tô Thuỵ Minh bế Trương Khải lên, đi về phía phòng ngủ, "Nhà Đường Yến ở đâu? Sáng sớm mai tôi đi tìm em."

"Nhà đại thần Đường ở..." Có kinh nghiệm về uy hiếp của người đang ôm mình đã lâu, cậu trạch nam hoàn toàn không có khí tiết định khai ngay, có điều vừa thốt ra khỏi miệng cậu mới nhận ra mình gần như lần nào cũng bị Đường Yến dẫn đi, vậy nên cậu chỉ nhớ được đến thế nào, tên phố cụ thể là gì thì hoàn toàn không có khái niệm.

"Em... em không biết địa chỉ cụ thể." Bị Tô Thuỵ Minh thả xuống giường, Trương Khải không dám nhìn vào mắt y, miệng ấp úng.

"Không biết?" Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng, "Không biết thật, hay là không muốn nói?!"

Theo lời của y, cảnh bọn họ đang ở thay đổi trong nháy mắt.

Dù kích cỡ căn phòng này không đổi, giường cũng là cái giường đó, nhưng...

Trên bốn vách tường xuất hiện giá kệ mới, những roi da, nến sáp, kim tiêm, beep beep... kia là chơi gì vậy hả này!

Cậu trạch nam cả đời chưa từng nhắc đến nhiều thứ không hài hoà thế này trong phim tình cảm hành động Nhật Bản thấy bất ổn toàn thân.

Long Thất mau phắn ra đây cứu tôi!!!

Chương :

"Em không biết thật mà", Trương Khải nhìn quanh các loại dụng cụ tứ phía, cố gắng cho biểu cảm của mình nhìn đáng tin hơn, "Gần như lần nào cũng là đại thần Đường lái xe đến đón em, em không ghi lại địa chỉ thật, biết đại khái đi thế nào thôi."

Tô Thuỵ Minh lấy đồ từ trên cái giá vốn là chỗ tủ quần áo xuống, cầm trong tay vừa nghịch vừa nở nụ cười như dịu dàng: "Vậy em bảo phải đi thế nào đây?"

Còn Trương Khải thấy xong đời ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong tay y.

Đó là một chuỗi hạt màu đen bằng nhựa, tổng cộng mười viên xếp từ bé đến to. Đỉnh là hạt bé nhất, chỉ to bằng móng tay út; đoạn cuối gần vòng kéo có đường kính gần cm, như một quả bóng bàn màu đen.

Vãi! Chuỗi hạt kia chắc chắn nhất định là dùng làm dây chuyền phải không!

Nhìn theo Tô Thuỵ Minh cầm chuỗi hạt bước lại gần, toàn thân Trương Khải càng khó ở hơn.

Vốn trong mơ đã bị "dạy dỗ" đến mức không phản kháng lại được cho lắm, cậu trạch nam ngoan ngoãn mặc cho thầy giáo đã biết được chân tướng cởi áo ra, sau đó bị ấn ngửa xuống giường.

Sau khi đặt chuỗi hạt lên bụng cậu, Tô Thuỵ Minh lấy một cái gối đặt dưới người cậu để nâng mông cậu lên cao, bắt đầu cởi quần dài và quần lót của cậu.

"Thầy, thầy Tô?" Bề mặt mười hạt nhựa trên bụng hơi lạnh, trong sự kích thích nho nhỏ này, Trương Khải không kìm được run bắn. Với rung động đó, chuỗi hạt trơn bóng ấy trượt từ trên người cậu xuống.

"Sao cơ?" Cởi sạch quần áo trên người cậu, Tô Thuỵ Minh trùng hợp nhìn thấy hạt cuối cùng theo sườn cậu trượt xuống giường.

"Em không thích cái này à?" Ngoắc lấy vòng kéo, Tô Thuỵ Minh nhấc cả chuỗi hạt lên.

Trong tác động của trọng lực, mười hạt tròn màu đen chúc dài xuống, không ngừng lay động trong không trung, tấn công thị giác mãnh liệt đó khiến Trương Khải run mạnh hơn.

Cậu đâu phải biến thái, thích cái này mới lạ đó!

"Không thích cũng được", Tô Thuỵ Minh tách hai chân cậu ra, ấn hạt nhỏ nhất của chuỗi lên cửa sau của cậu, mỉm cười nói: "Miệng dưới bị trừng phạt, miệng trên sẽ thành thực nói chứ nhỉ?"

Không cần dùng cái này cậu cũng sẽ thành thực nói mà!

Trương Khải vừa vặn vẹo ngóc dậy muốn thoát khỏi sự xâm nhập của thứ đồ dâm tà này, vừa há miệng lên tiếng: "Nhà đại thần Đường ở ngay gần đại học F, dễ tìm, dễ tìm lắm!"

"Nói tiếp", Tô Thuỵ Minh vỗ một tiếng trên cặp mông của Trương Khải, cảnh cáo cậu không được cử động lung tung, sau đó nhẹ nhàng đẩy hạt đầu tiên vào hoa cúc của cậu.

"Nhà đại thần Đường ở phía Đông đại học F~ Ưm~" Hạt ở phần đỉnh không to lắm, dễ dàng bị cửa động của cậu nuốt vào, Trương Khải vừa thở phào một hơi, hạt thứ hai đã ấn lên miệng hang.

"A~ Ra cửa số ~ Ư~ Quay sang phải~ Ngã~ Ngã tư thứ hai~ Sang trái~ Ưm~ Rồi~ Ư~ Rồi~ Ngã tư thứ ba~ Sang phải~ A a a~" Trong lúc nói ngắt quãng, cửa sau của cậu đã bị ép nuốt đến sáu viên, mà hạt thứ bảy to như miệng bình kia đã bị đẩy vào đến nửa.

Mấy hạt tròn trong vách ruột dao động, bị đẩy từng hạt một vào sâu hơn, hang động cũng bị chuỗi hạt to dần từ từ mở rộng hơn.

Mà sau khi phần to nhất của hạt tròn có kích cỡ bằng miệng bình kia lọt qua cửa động nhỏ hẹp, chẳng cần Tô Thuỵ Minh dùng sức, cửa sau nóng lòng muốn khép lại của cậu đã tự nuốt vật tròn bề mặt trơn bóng đó vào từng tý một. Từ cửa hang co chặt chẳng còn thấy dấu vết chuỗi hạt, chỉ có một sợi dây mảnh vươn ra, nối với ba hạt tròn khác còn khổng lồ hơn.

"Bên phải..." Tô Thuỵ Minh ngẫm nghĩ một lát, "Là phố Ninh Cẩm à?"

"Đúng~ A~ Đúng thế~" Mặc dù căn bản chẳng nhớ nổi tên phố, nhưng Trương Khải hòng được giải thoát sớm vẫn thốt lên ngay tắp lự.

"Rồi sao nữa?" Ngón tay của Tô Thuỵ Minh vẽ vòng tròn quanh cửa hang không ngừng co lại khép kín của Trương Khải, nhưng cuối cùng không tiếp tục nhét hạt vào trong nữa.

Cảm thấy bên trong đã sắp bị lấp đầy, cậu trạch nam rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi chốc lát, vừa thở dốc vừa nói tiếp: "Bên phải~ Ưm~ Tiểu khu thứ hai bên phải~ Ư~ Là đến~"

Như muốn giải thoát cho cậu, Tô Thuỵ Minh giật vòng kéo lôi hạt tròn vừa nhét vào ra ngoài. "Chỗ nào trong tiểu khu?" Y nói bằng giọng dịu dàng.

"A a a~" Cảm giác hạt tròn bằng nhựa tách cửa hang bị giật ra ngoài khiến Trương Khải lập tức hét lên, tương ứng với đó là dưa chuột đã ngỏng cao dưới bụng cậu.

" toà D~ Ưm~" Khai một mạch cả số phòng ra, cuối cùng cậu cũng thở phào, chờ được giải thoát khỏi màn bức cung quái dị này.

Nhưng việc chuỗi hạt được kéo ra trong dự đoán lại không xảy ra, ngược lại...

"Ư ư~" Hạt thứ bảy lại bị nhét vào trong người cậu, ngay sau đó là hạt thứ tám bị ấn lên cửa hang.

"Thực ra em vẫn rất thích chuỗi hạt này nhỉ." Nhìn xúc xích ngỏng cao của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh cười hôn lên môi cậu, rồi nói: "Để thưởng cho việc em ngoan ngoãn nói ra nhà Đường Yến ở đâu, tôi sẽ cho em ăn no."

Nói đoạn, y ấn luôn viên trong tay vào cửa sau của Trương Khải.

"A~~~" Cơ thể của Trương Khải cong lên theo phản xạ, nhưng đã được bảy hạt tròn từ từ mở rộng đến độ thích nghi, hoa cúc của cậu vẫn nuốt lấy vật nhựa bóng loáng khổng lồ này.

"Quả nhiên là thích, nhận lấy dễ dàng thế này." Tô Thuỵ Minh cười, tiếp tục nhét viên cầu có đường kính tận cm trong tay mình vào trong người Trương Khải.

"Ư a a a~" Hoa cúc đã bị tám quả cầu lấp đầy, khi viên thứ hai đếm ngược bị đẩy vào trong, mỗi hạt đằng trước đều bị bắt chuyển động vào chỗ sâu hơn.

Quả cầu chỉ bị đẩy vào một nửa, nhưng Trương Khải cảm thấy hang động của mình như sắp bị phá tan vậy. Mặc dù cửa động của cậu cố gắng định khép chặt lại, nhưng lần này không phải là nuốt hạt tròn vào trong, mà là thứ dâm tà đó bị kẹt ở cửa vào, một nửa bị nuốt vào trong người, một nửa vẫn còn ở bên ngoài.

Lúc này Tô Thuỵ Minh lại đứng dậy bỏ đi một chốc, nhưng ngoại trừ việc thở dốc cố thích nghi với cảm giác bị lấp đầy ra, Trương Khải chẳng rảnh rỗi để ý xem đối phương đang làm gì cả.

Tô Thuỵ Minh nhanh chóng trở lại, cùng với đó là động tác nhét mạnh quả cầu kẹt ở cửa vào trong.

"A a a~" Toàn thân Trương Khải căng cứng, ngay cả hai chân cũng co lại.

"Em nói xem, tôi có phải đút nốt cả viên cuối cùng hộ em không," Tô Thuỵ Minh xoay tròn quả cầu duy nhất vẫn còn ở bên ngoài, hỏi Trương Khải bằng giọng dịu dàng.

"Ư~ Đừng~ Xin~ Ưm~ Xin thầy~ Ư~" Hang động đã sắp bị phá hỏng, ngay cả cửa hang cũng không thể khép lại hẳn, có thể lờ mờ nhìn thấy quả cầu màu đen vừa bị nhét vào.

"Vậy thầy làm việc khác thay thế được không?" Tô Thuỵ Minh nghịch thứ mới mang ra, tiếp tục dịu dàng hỏi.

"Được~ A~ Được~" Sắp bị cảm giác trướng nơi cửa sau làm cho phát điên, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra việc bị nhét thêm một viên nữa sẽ thành ra thế nào, Trương Khải mặc kệ hết và đồng ý.

"Đây là do em nói đó nha." Tô Thuỵ Minh cười, cho cậu xem thứ trong tay mình.

... Đó là một cặp khuyên ngực màu trắng bạc to bằng nhẫn ngón út.

Chương :

"Ư~" Bị chuỗi hạt chín viên to dần lấp đầy, cửa sau của Trương Khải giần giật không ngừng, không phân nổi là muốn nuốt cả viên chưa nuốt hết hoàn toàn vào, hay là nhả ra.

"Quả nhiên bất kể là trong mơ hay hiện thực, em chỉ cần mông được lấp đầy, thì có thể chẳng để tâm đến gì nữa." Tô Thuỵ Minh vươn tay mò lên đầu vú bên phải của cậu, nhào nặn hạt châu đỏ đó không ngừng.

"A~ Ư~" Chẳng bao lâu, viên thịt trước ngực đó đã hoàn toàn dựng thẳng, thậm chí cậu còn bất giác ưỡn ngực lên, đưa hạt đỏ bên kia cho người đùa bỡn.

"Có sinh viên dâm đãng ngần này như em..." Véo mạnh đầu vú trái của Trương Khải, chỉ đổi lại tiếng thở dốc rõ ràng hơn của đối phương, Tô Thuỵ Minh thở dài một hơi, "Thầy dù có đánh dấu cũng không thể an tâm được."

Rõ ràng đã cảm giác được nguy hiểm lờ mờ từ hai vòng bạc trong tay người đối diện, nhưng hang động bị chuỗi hạt nhựa to nhỏ khác nhau tách ra lấp đầy, đầu vú cũng bị đùa nghịch, trong mơ đã bị dạy dỗ luân phiên đến độ càng ngày càng nhạy cảm dâm đãng, ngoại trừ rên rỉ lắc lư theo động tác của đôi tay trước ngực, cậu trạch nam gần như chẳng phản ứng lại gì nữa.

"Đúng là..." Tô Thuỵ Minh bật cười, chẳng nói dứt câu đã khom lưng, vươn đầu lưỡi ra vẽ vòng tròn quanh hạt châu đỏ bên phải của cậu.

"Ư~ Ưm~" Hạt thịt cứng ngắc nhô lên bị đầu lưỡi hồng mềm mại liếm láp, còn thi thoảng bị ngậm vào miệng mà mút, hoặc bị răng cắn nhẹ, đầu vú phải của Trương Khải đã sưng phồng lên như một hòn sỏi nhỏ.

Mà cũng cứng lên như thế là dương vật đứng thẳng tắp của cậu, ngoài phần đỉnh phấn chấn thậm chí đã rỉ ra vài giọt dịch đặc quánh.

Cứ tiếp tục thế này là cậu phải bắn đó... Trương Khải lơ mơ nghĩ... Bị liếm đầu vú thế này mở rộng độ xấu hổ quá nhỉ.

Nhưng bờ môi và đôi tay cứ làm loạn ở ngực cậu lại bỏ đi ngay giây tiếp theo.

"So sánh với trong mơ, mặc dù cơ thể thực của em có cảm giác hơn, nhưng cũng yếu ớt mỏng manh quá..." Tô Thuỵ Minh mở một trong hai cái vòng bạc lúc nãy lấy ra, một tay cầm hạt châu đỏ bên phải của Trương Khải, một tay đâm đầu nhọn sắc bén lên đó.

"Vậy nên thầy đành phải đánh dấu em trong mơ vậy." Nói đoạn, y dùng sức xỏ phắt khuyên nhũ lên viên thịt đó.

"A a~ A~" Một dòng máu tươi rỉ ra theo đầu vú bị xuyên thủng, Trương Khải hét lên muốn trốn tránh. Nhưng hạt đỏ bị xỏ khoen của cậu vẫn bị tay Tô Thuỵ Minh túm chặt, lôi kéo trong lúc trốn tránh chỉ khiến cậu thấy đau đớn hơn. Thế là cậu lập tức không dám cử động nữa, đành mặc cho người đánh dấu tiếp tục thích làm gì thì làm trên người cậu.

Tô Thuỵ Minh đóng khuyên ngực đã xỏ vào, rồi liếm hết máu chảy ra từ viên thịt nhô lên của cậu vào miệng, lại bắt đầu vuốt ve đầu vú trái của cậu.

"Thầy ơi~ Ư~ Thầy ơi~ Xin thầy~ Đừng mà~ Ưm~" Khôi phục lại chút tỉnh táo trong cơn đau, Trương Khải biết rằng nếu không xin tha, e là hạt châu bên kia của cậu cũng không giữ nổi nữa.

Tô Thuỵ Minh lại liếm nghịch đầu vú trái của cậu y hệt như cũ, cho đến khi nó sưng phồng lên, y mới dừng lại mỉm cười đáp: "Sao lại đừng? Chuyện tốt phải nhân đôi mà."

Chuyện tốt cái đầu thầy! Chuyện tốt thật sao anh không tự làm cho mình đi?!

Có điều chẳng đợi cậu phản bác, Tô Thuỵ Minh bèn đơm cái khuyên ngực còn lại lên người cậu.

"A~~~" Trương Khải lập tức hét thành tiếng, nhưng chỉ dám ngoan ngoãn ưỡn cao mông nằm trên giường, không dám cử động lung tung.

Hoa cúc đằng sau cậu bị chuỗi hạt nhét đầy, mở rộng đến mức không thể khép lại hoàn toàn, trên sợi dây dài thò ra còn xỏ viên cuối cùng màu đen to cỡ quả bóng bàn; đầu vú nhô lên đằng trước lại bị khuyên mảnh xuyên thủng, hai cái khuyên bắt mắt treo trên bờ ngực trắng sứ gầy gò vì ít vận động.

Sau khi liếm sạch máu chảy ra bên này của cậu, Tô Thuỵ Minh dừng lại nhìn xuống kiệt tác của mình, hồi lâu sau bật cười như thể nghĩ tới điều gì.

Y liếc nhìn về phía đầu giường, nơi vốn đã biến thành khoảng không lại xuất hiện tủ đầu giường lần nữa. Đứng dậy lại gần, khi quay lại trên tay y cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

"Đây là thứ trước đây mẹ tôi mua để làm quà cho con dâu, sau này không kịp tặng," Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa mở hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, đằng sau mặt dây chuyền hình giọt nước khảm kim cương được khắc một chữ "Tô".

Tô Thuỵ Minh tháo móc khoá ra, sau khi sửa lại chút ít, y treo hai đầu sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây này lên khuyên vú của Trương Khải.

"Bây giờ mang ra tặng em, ngược lại rất phù hợp." Nói đoạn, y vươn tay móc lấy món trang sức đã bị cải tạo thành dây ngực, khẽ kéo một cái.

"A a~~" Hai viên thịt trước ngực bị kéo cùng lúc, theo đó Trương Khải ưỡn thẳng nửa người, thét ra tiếng.

Theo sợi dây chuyền bạch kim giữa hai bên ngực bị kéo nhẹ hết lần này đến lần khác, hạt đỏ của cậu không ngừng bị kéo, cậu cũng vừa hét vừa ưỡn người hết lần này đến lần khác, vừa như giảm bớt đau đớn, lại như phơi bày đầu vú đã hơi sưng tấy của cậu ra trước mặt kẻ ngược đãi.

Mà cùng với động tác nhấp nhô, viên tròn màu đen vốn chưa bị nuốt vào hoàn toàn trong cửa sau của cậu cũng lộ ra từng chút một.

Cuối cùng, khi cậu hoàn toàn nằm xuống giường lần nữa, quả cầu trơn bóng có đường kính cm đó bị nhả ra hẳn.

"Tôi có bảo em được nhả hạt ra hả? Còn nữa..." Tô Thuỵ Minh cuối cùng cũng dừng động tác chà đạp ngực của Trương Khải, chuyển sang vuốt ve dương vật của cậu, "Sao lại có sinh viên dâm đãng như em nhỉ? Bị xỏ khuyên ngực và dây chuyền lại thoải mái cỡ này?"

"A~ Đâu mà~ Ư~" Trương Khải vô thức phản bác, nhưng dương vật vốn teo nhỏ vì đau đớn lúc bị xỏ khoen của cậu giờ đã đứng thẳng trở lại.

"Đâu mà?" Tô Thuỵ Minh mỉm cười búng cây xúc xích đứng thẳng đó một cái, chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ sáo ở đỉnh văng lên phần bụng của Trương Khải, "Em lúc nào cũng phần dưới thành thật hơn phần trên nha."

Sau đó y bèn giơ tay ngoắc lấy móc tròn của chuỗi hạt cắm trong hoa cúc của Trương Khải, thở dài như bất lực. "Đằng sau em bảo không thích chuỗi hạt, vậy thầy cũng không bắt ép em nữa", nói đoạn, y hung dữ giật mạnh chuỗi hạt trong tay...

"A a a~~~ Ư~" Tám quả cầu vẫn vùi sâu trong cơ thể bị rút phắt hẳn ra ngoài, vách ruột và cửa động bị những hạt tròn có kích thước khác nhau lần lượt trượt qua, trong giây phút viên cuối cùng rời khỏi hoa cúc, dưa chuột vốn sưng phồng không chịu nổi của Trương Khải tuôn trào ra ngoài.

Tinh dịch màu trắng hình thành một đường cung bé li ti trong không trung, rồi lại rơi xuống thân người đang thở dốc yếu ớt.

Hạ bộ của người dưới thân ướt đẫm bởi chất lỏng vừa bắn ra, nửa trên thì cặp khuyên ngực bị sợi dây bạc nối liền, còn khuôn mặt cậu thì đỏ ửng và thất thần vì cao trào...

Tô Thuỵ Minh ngắm nhìn chốc lát tựa như đang thưởng thức, y cúi đầu xuống cặp môi của Trương Khải, rồi mới cởi quần âu ra, giải phóng dương vật vểnh cao của mình, đặt nó lên cửa sau của cậu.

"Sau này thầy cũng tặng em sợi "dây chuyền" này trong hiện thực, có được không?" Y nói, bèn cắm quá nửa dương vật cứng ngắc vào trong.

Câu nói này rõ ràng còn có ý khác, có điều người còn đang chìm đắm trong dư âm khoái cảm tột độ chẳng còn chút năng lực suy nghĩ nào, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio