Mộng Xuân Chào Đón Bạn

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Là nhân vật mẫu mực kiểu trạch nam vô dụng, cả đời này Trương Khải chưa dám chửi tục thật được bao lần, có điều bây giờ nỗi xúc động muốn chửi đổng đang nổi lên trong lòng cậu.

(Trong mơ) Bị xỏ khuyên ngực, giữa khuyên ngực còn phải đeo xích wtf!

Đụ má dù là AV khẩu vị nặng của đảo quốc cũng chỉ dám dùng kẹp thôi cưng à!

Thế mà cậu lại bị xỏ hai lỗ thật, Tô Thuỵ Minh đậu má anh xem cái qué gì mà lớn lên vậy?!

Nếu mà cậu ấn tượng sâu sắc quá, sau này nằm mơ đều đeo cái thứ này, thì phải sống ra sao hả!

Cậu trạch nam không ngừng bị làm mới giới hạn và thế giới quan trong mơ, đã không dám tưởng tượng sau khi hai người còn lại nhìn thấy dấu ấn mà Tô Thuỵ Minh để lại sẽ có phản ứng gì nữa.

Đây không phải ép cậu cùng đi diễn đàn Bác Ngao ư?!

Nhưng, nhắc đến chuyện đi Bác Ngao...

Trương Khải ngồi trên bồn cầu, đau đầu nghĩ: Hình như, trong mơ, cậu, đã, nói nhầm địa chỉ cho Tô Thuỵ Minh mất rồi.

Nhà đại thần Đường ở tiểu khu thứ hai quẹo trái sau đường Ninh Cẩm, không phải là quẹo phải...

Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu được, trong tình huống hoa cúc không ngừng bị nhét chuỗi hạt vào, dù là đại thần Đường cũng chưa chắc đã nói đúng được... Diss! Cậu chỉ ví dụ thôi, không liên tưởng đến chỗ không hài hoà đâu!

Trương Khải cúi đầu thở dài, rồi nhìn đồng hồ trên tường đã gần chỉ đến mười một giờ, cân nhắc xem giờ gọi điện cho Tô Thuỵ Minh còn kịp hay không.

Thực ra lần đầu cậu tỉnh lại vào buổi sáng không muộn thế này, lúc đó chắc còn chưa đến tám giờ rưỡi.

Có điều khi ấy cậu vừa mở mắt liền cảm thấy mình bị Đường Yến ôm vào lòng. Hai cơ thể chỉ mặc quần lót dán vào nhau, cậu còn cảm nhận được dưa chuột chào cờ buổi sáng của đối phương cách hai lớp vải, đang đè trên cửa vào của cậu.

Vậy nên theo suy nghĩ "trốn được mùng một, không trốn được mười lăm... nhưng trốn đến mùng hai cũng là muộn được một ngày", cậu lại ngủ tiếp, không dám ngồi dậy đánh thức Đường Yến còn đang ngủ say.

Thế là, cậu đánh một giấc tới bây giờ.

Trương Khải lại thở dài, quyết định vẫn nên gọi điện cho Tô Thuỵ Minh cái đã.

Vào phòng ngủ lấy điện thoại phải đi qua thư phòng của Đường Yến, từ cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy y đang múa phím như bay.

Đó là nét mặt chăm chú nghiêm túc khác hẳn ngày thường lúc hai người ở với nhau.

Giờ Trương Khải mới nhớ ra, Đường Yến làm IT web, giờ chắc được coi là làm việc ở nhà nhỉ.

Thế là cậu đi về phía phòng ngủ càng rón rén hơn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ quấy rầy đối phương.

Tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, giờ cậu mới nhớ ra từ sau khi đại thần Đường tắt máy của cậu hôm qua, cậu chưa từng bật máy lần nào.

... Cậu bảo chứ sao trước đó lại yên tĩnh vậy.

Tô Thuỵ Minh không gọi điện tìm cậu, Từ Kiếm Đông cũng không gọi điện tìm cậu.

Thế là vừa bật máy là mười mấy tin nhắn chưa đọc, có nhắc nhở gọi nhỡ của nhà mạng, cũng có tin nhắn Tô Thuỵ Minh và Từ Kiếm Đông gửi.

Cậu còn chưa kịp đọc, đã có người gọi tới.

Là Từ Kiếm Đông.

Trương Khải hít sâu một hơi, rồi nhận điện.

"Cuối cùng biết bật máy rồi à." Giọng nói đầu bên kia vang lên.

"Ừm. Lúc trước quên bật, ha ha." Trên danh nghĩa vẫn là trạng thái độc thân chưa chậu, nhưng thực tế thì mọi người đều hiểu, cậu trạch nam cười hùa theo.

"Hôm qua cậu đi đâu đó? Lại một đêm không về." Từ Kiếm Đông ngừng lại rồi nói tiếp, "Tối qua Tô Thuỵ Minh đích thân đến, thay cậu gói hành lý đến rồi."

"Hả?!" Trương Khải ngớ ra mới nhớ trên đường đến núi P, Tô Thuỵ Minh có bảo cậu bị chuyển sang phòng bên cạnh.

"Tối qua... tối qua... tôi ở nhà bạn, làm phiền cậu và thầy Tô rồi." Cậu liếc nhìn về phía thư phòng, chột dạ đáp.

"Bạn?" Từ Kiếm Đông lạnh lùng cười: "Là Đường Yến phải không?!"

Lời che giấu về căn bản là vô dụng bị chọc thủng ngay lập tức, Trương Khải khẽ gật đầu, rồi nhớ ra đối phương không nhìn thấy, lại lí nhí "ừm" một tiếng.

"Sau đó cậu bị anh ta chịch rồi?" Câu nói chẳng che đậy chút nào của Từ Kiếm Đông vang lên ngay sau đó.

"Đâu, đâu có!" Trương Khải nắm chặt điện thoại, căng thẳng phủ nhận, "Đại thần Đường nhìn phía sau tôi vẫn bị thương, sợ tớ đau, nên..."

Cậu còn chưa nói ra lời đằng sau chữ "nên", đột nhiên nhận ra... cậu quả là chưa đánh đã khai, tự tìm đường chết.

"Bị thương? Xem ra cậu đúng là bị Tô Thuỵ Minh chịch rồi!" Quả nhiên, giọng Từ Kiếm Đông trong điện thoại lập tức đóng băng, "Tối qua lão ám thị thị uy với tôi tôi còn không tin. Không ngờ cậu lại thèm khát đến thế, đi chùa mà cũng để người khác quện."

"Cũng, cũng không phải là ở chùa P, ở khách sạn mà..." Trương Khải bị lạnh đến mức rùng mình, sau đó lên tiếng giải thích, mặc cho cậu càng nói càng lí nhí, đến cuối căn bản là nhẹ không nghe nổi nữa.

Từ Kiếm Đông không để ý đến lời cậu, tiếp tục lạnh lùng cười nói: "Đêm hôm kia không phải tôi bảo cậu, nếu cậu bị người khác mê hoặc, tôi không chắc mình sẽ làm gì... giờ anh hai biết rồi."

... Cái loại linh cảm "cậu dám nói, mình không dám nghe" này là thế nào?!

Anh hai à, xin anh đừng nói!

Nhưng lời nói của Từ Kiếm Đông vẫn tiếp tục vang lên qua điện thoại: "Tôi sẽ lột sạch quần áo của cậu, dùng còng khoá cậu vào giường, rồi chịch cậu đến mức xuống giường đi lại cũng không đi nổi."

"Éc..." Cảm giác nguy hiểm nổ tung trong nháy mắt, cậu trạch nam ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không biết phải đáp ra sao.

"Có điều cậu an tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương như Tô Thuỵ Minh đâu." Giọng nói của Từ Kiếm Đông dịu dàng hơn, nhưng lời thốt ra thì... "Trước tiên tôi sẽ tách hai chân của cậu ra, dùng ngón tay chấm đầy gel bôi trơn cắm vào động nhỏ đằng sau cậu mở rộng đầy đủ. Ban đầu chỉ có ngón giữa chậm rãi cắm vào thôi, chờ cậu thích nghi rồi sẽ đến ngón thứ hai, thứ ba..."

Trương Khải vô thức nuốt nước bọt, mà giọng nói vừa dịu dàng vừa nguy hiểm trong điện thoại vẫn còn tiếp tục.

"Bị ba ngón tay khuấy động trong cửa sau, thứ lẳng lơ như cậu chắc chả bao lâu là sướng đến mức ngỏng cả đằng trước lên." Từ Kiếm Đông cười khẩy, "Yên tâm, anh hai sẽ không để cậu phải đợi đâu. Lúc đó tôi sẽ rút ngón tay từ động nhỏ ướt sũng của cậu ra, sau đó ấn cây hàng thô to của tôi lên, rồi từ từ đẩy vào, cắm vào trong người cậu từng chút từng chút một, lấp đầy hoa cúc của cậu, sau đó..."

Sau đó, chẳng có sau đó nữa.

Bởi, đúng lúc này, Đường Yến đẩy cửa bước vào.

Cậu trạch nam bị lời nói của Từ Kiếm Đông làm cho đỏ bừng mặt, lập tức luống cuống tay chân cúp máy, chẳng thèm nói cả "tạm biệt".

Chương :

"Đang gọi điện thoại à?" Đường Yến bước tới, ngồi xuống cạnh Trương Khải trên giường.

"Đâu... ừm." Cậu trạch nam có tật giật mình, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu thừa nhận, lại còn giấu đầu hở đuôi, lại tắt máy chiếc điện thoại còn chưa mở được bao lâu.

"Người vừa gọi là Từ Kiếm Đông, hay là Tô Thuỵ Minh?" Nhấc đầu cậu lên, Đường Yến cau mày nói: "Anh ta bảo gì, sao mặt em lại đỏ thế?"

"Là Từ Kiếm Đông, cậu ấy không, không nói gì cả." Rõ ràng kỹ năng nói dối còn ở lv , cậu trạch nam vừa nói vừa mất tự nhiên đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

"Vậy thì coi như cậu ta không nói gì cả." Đường Yến bước tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo dưới cùng ra, lấy ra một chiếc chai nhỏ màu quýt, "Giải quyết xong chuyện hai hai ta đã rồi nói."

"Tại sao... đại thần Đường, sao nhà anh lại có thứ này?!" Nhìn dòng chữ "Durex" trên đó, cậu trạch nam chỉ nhìn lén sản phẩm này ở siêu thị cảm thấy toàn thân không ổn.

"Trước đây nghĩ đêm đầu của em có thể sẽ đau, bèn cố ý mua về dự phòng", Đường Yến mở gói nilon, cười như tự giễu, nói tiếp, "Giờ mặc dù không còn khả năng đêm đầu nữa, nhưng quả nhiên anh vẫn sợ em đau."

"Éc..." Trương Khải dán mắt vào cái chai đó, lầm bầm phát ra một âm tiết đơn.

Mặc dù muốn nói cảm ơn, nhưng nhìn hai chữ "heat up" trên cái chai đó khiến người ta chẳng thể nào bỏ qua được!

Gel bôi trơn bị tiện tay thả lên giường, Đường Yến dịu dàng mỉm cười ấn cậu xuống, "Đừng sợ..."

Cái chuyện này không phải anh bảo đừng sợ là có thể không sợ được nha!

Huống hồ chưa đầy một tháng trước còn là trai thẳng, lúc rời khỏi trường sáng hôm qua đằng trước đằng sau cậu đều còn tem!

"Đại thần Đường..." Trương Khải giãy giụa muốn ngồi dậy, có điều sau khi nhìn thấy biểu cảm bị tổn thương trên mặt Đường Yến, cậu từ từ dừng lại.

Thôi, thôi vậy... Dù sao thì cũng không phải lần đầu nữa, coi như quà fan não tàn tặng cho idol vậy.

Nhưng mà dùng hoa cúc làm quà tặng...

Vãi, quả nhiên tiết tháo của cậu đã vỡ nát cả vì mộng xuân lừa đảo làm nhiều quá rồi!!

Nhận ra phản kháng từ từ buông lỏng, Đường Yến cũng chẳng ép cậu nữa, chuyển sang bắt đầu lột quần áo.

"Ngoan~ Anh sẽ nhẹ nhàng với em nha?" Khi cởi nốt cả quần lót của người dưới thân, y mỉm cười đầy ngọt ngào.

Xin đổi vai công thụ, em cũng sẽ nhẹ nhàng với anh mà... Loã lồ nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn đối phương cầm gel bôi trơn, Trương Khải có thể nói là khóc ròng.

Bóp chất lỏng trong suốt có tính hoà tan ra tay phải, tay trái Đường Yến tách rộng hai đùi của Trương Khải ra, gần như một đường gạch ngang.

"Ưm~" Cửa sau bị ngón tay thon dài chọc vào chẳng khách khí chút nào, tiếp nhận đối phương trong tác dụng của gel bôi trơn, Trương Khải không nhịn được thở dốc.

Ngón tay dài thấm đẫm chất lỏng trong suốt hơi dùng sức, gần như cắm cả ngón vào đoá cúc mềm mại khép chặt đó. Ngón giữa nổi rõ khớp xương nhè nhẹ xoay tròn vài vòng, bèn khiến vách ruột đã bị bôi đầy gel trở nên ướt đầm đìa.

Thế là ngón thứ hai cũng men theo ngón giữa cắm vào một cách chậm rãi, theo đó là thêm nhiều chất lỏng.

"Ư~ A~" Cửa sau bị ngón giữa và ngón trỏ cắm vào mở rộng, trong sự vận động piston và khuấy đảo vòng tròn không ngừng, nó lỏng dần, mà hai ngón tay đâm vào cũng được nước lấn tới, càng ngày càng mãnh liệt hơn, có điều Trương Khải run rẩy và rên rỉ thực ra lại là vì nguyên nhân khác...

"Ưm~" Trong cửa sau bị gel bôi trơn thấm ướt lờ mờ hơi nóng, vách ruột nhạy cảm thậm chí còn giần giật trong kích thích khác lạ này, ngay cả cơ thể của cậu cũng run rẩy vô cớ.

"Em cảm thấy rồi à?" Nhìn dáng vẻ hổn hển liên tục của Trương Khải, Đường Yến rút hai ngón tay ra khỏi cửa động đã bị khai phá, cởi quần áo của mình ra, xoa thêm gel bôi trơn lên dương vật của mình.

"Được giới thiệu loại này ở cửa hàng đồ người lớn", ấn dương vật đã cứng hẳn lên cửa hang của Trương Khải, Đường Yến vừa đâm vào từ từ vừa nói: "Nghe nói cái này sẽ tự toả nhiệt, nhìn dáng vẻ của em chắc là đúng thật."

"A a a~" Mặc dù nói là đã dần dần thích nghi với cảm giác bị đâm xuyên trong mơ, nhưng trong hiện thực hang động mới phải tiếp nhận vật thịt cường tráng xâm lược lần thứ hai. Dù có dung dịch bôi trơn, Trương Khải vẫn gào lên khi phần đỉnh khổng lồ tách cửa hang ra cắm vào.

"Xin lỗi, vẫn đau lắm à?" Sau khi chôn cả dương vật vào trong cơ thể người bên dưới, Đường Yến mới dừng động tác đâm vào.

"Ưm~ Đau~ Rất đau~ A~" Trương Khải hơi gật đầu, có điều giọng nói đó nghe không hẳn là toàn đau đớn.

"... Vậy ư?" Cúi đầu hôn lên trán của cậu, Đường Yến dịu dàng ra mặt: "Anh sẽ nhẹ hơn nữa nhé?"

Sau đó dương vật nóng bỏng đó vẫn không tiếp tục cắm sâu vào, nhưng lại bắt đầu chuyển động chầm chậm. Thế là, chỗ cửa hang bị ép mở ra bị phần đỉnh cọ xát liên tục.

"A~ Ư~" Mặc dù không bị xâm lược đến nơi sâu hơn, nhưng chỉ chấn động và chà xát truyền đến từ nơi nông nhất cũng đủ khiến cậu trạch nam có sức tự chủ và nghị lực gần như bằng không liên tục rên rỉ thành tiếng.

Ma sát xoay tròn càng lúc càng kịch liệt ở cửa động, khoái cảm từ từ truyền tới từ nơi bị ngón tay mở rộng bôi gel sâu trong hoa cúc, khiến cho Trương Khải rốt cuộc không kìm được lên tiếng khẩn cầu: "Đường Yến~ Ư~ Đường Yến sama~ Xin anh~ Ưm~ Xin anh đừng~ Đừng cạ nữa~ Ư~ Cắm vào đi~"

Chương :

Ngắm khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và khoái cảm của Trương Khải, Đường Yến thoáng ngừng lại, rồi cười, "Đúng là đáng yêu quá mà... Anh nhất định sẽ thoả mãn em cho tốt."

Nói đoạn, y tiếp tục đâm dương vật đã sưng phồng không chịu nổi từ lâu vào sâu bên trong người dưới thân.

"A~" Cửa sau đã bị đùa bỡn đến tê dại lại nuốt dương vật cường tráng vào lần nữa, eo của Trương Khải bất giác hơi cong lên, tiện cho kẻ xâm lược cắm vào sâu hơn nữa.

Đường Yến đỡ eo cậu đâm vào quá nửa một cách từ từ mà kiên định, vật cứng nóng rực đẫm gel dần chạm tới nơi chưa bị ngón tay khai phá.

Thịt mềm vốn khép chặt sâu bên trong Trương Khải bị vật cứng đâm vào liên tục bắt tách ra, chẳng kịp phản kháng, lại bị gel thấm ướt đẫm, ngoan ngoãn mở ra ôm trọn lấy gậy thịt khổng lồ.

"Ưm~ A~" Cửa sau bị làm cho ướt đầm, mặc dù bị đâm từ từ, nhưng cảm giác khó chịu càng lúc càng giảm, tiếng kêu của Trương Khải dần trở nên sung sướng.

"Quả nhiên không đau nhỉ?" Nhìn dáng vẻ hổn hển rên rỉ không ngừng của cậu, Đường Yến cười, "Nếu đã vậy thì..."

"A a a~" Dương vật bên trong đột nhiên cắm lút cán, lập tức đâm xuyên hoàn toàn, cậu trạch nam nhất thời gào lên, có điều giọng ấy nghe thế nào cũng không giống là toàn đau đớn.

Cắm hết cả căn vào trong cơ thể của Trương Khải, Đường Yến hôn lên đôi môi hơi hé mở vừa thở dốc vừa rên rỉ của cậu, rồi gác hai chân cậu lên vai mình, bắt đầu đâm chọc không ngừng.

"Ư~ Dừng lại~ A~ Dừng lại~" Cửa sau non mềm nhạy cảm bị va chạm từng chập, Trương Khải túm lấy ga giường dưới thân mà hét.

"Dừng lại?" Đường Yến nhìn dưa chuột ngỏng cao trong vô thức của cậu, ranh mãnh cười nói: "Dừng lại thật có khi em lại không vui ấy nhỉ."

"Ưm~" Lại bị đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể lần nữa, Trương Khải chẳng thế để ý đến việc phản bác hay tiếp tục khẩn cầu, chỉ nhắm mắt phát ra tiếng rên ngọt ngào.

Nhưng cơ thể cậu đã đưa ra câu trả lời.

Mỗi lần bị chọc vào, hang động đã hoàn toàn ướt đầm sẽ bị ép mở rộng, cắn chặt lấy gậy thịt, nhưng mỗi khi rút ra lại bị kéo ra ngoài, cuối cùng mới lưu luyến thả kẻ xâm lược ra.

Dù cho vách ruột non mềm kia thi thoảng lại co lại run rẩy, thực ra phản ứng khiến cả hai người đều cảm nhận được khoái cảm tê dại này giống như người bị đùa bỡn đang hùa theo một cách sung sướng hơn là phản kháng khó chịu.

Trong lời đáp im lặng của cậu, động tác của Đường Yến càng lúc càng nhanh.

"Phụt..." Không biết bị va chạm khi nhẹ khi mạnh bao lâu, cửa sau dính dớp không chịu nổi từ lâu của Trương Khải từ từ vọng ra tiếng nước khẽ, nhưng lại cực kỳ rõ trong không gian chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng thở dốc.

Âm thanh đó khiến cậu trạch nam vốn đã bị khoái cảm dồn ép đến độ thất thần mở choàng mắt ra, mặt mày đỏ lựng muốn giãy giụa trốn tránh.

Mà bởi cửa sau bị đâm chọc không ngừng, thân thể cậu đã bị đẩy lên trước không ít, cậu vừa lùi ra sau như vậy, dương vật trong hoa cục gần như rơi hẳn ra ngoài.

Đường Yến cười dịu dàng, rồi bỗng dưng tóm lấy hai chân cậu kéo về, phần đỉnh vẫn còn chôn trong hang thuận thế đâm vào sâu hơn nữa thật dữ tợn.

"A a~" Bị va mạnh như vậy, hai chân bị nhấc lên của Trương Khải đều căng cứng, còn dương vật của cậu không được ai chạm vào lại phồng lên gần đến cực hạn, đầu hơi rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Đường Yến giơ ngón cái mân mê lỗ sáo của cậu, quệt chất lỏng rỉ ra từ từ đó lên tay, rồi đưa gần lên môi, thò lưỡi liếm.

"Ha ha, ngọt quá." Y cười nói, "Em có muốn thử không?"

Vãi! Cái thứ này mà ngọt được?!

Đại thần Đường anh tôn trọng hiện thực coi, tôn trọng khoa học coi, đừng chủ nghĩa duy tâm vậy có được không?!

Trương Khải thầm xỉa xói trong lòng, nhưng suy nghĩ nhanh chóng tan rã bởi mấy cú thúc mạnh của Đường Yến.

Dương vật cứng rắn hung tợn thọc vào cửa sau của cậu như chày giã thuốc, dưới va chạm và ma sát liên tục, vách ruột khép chặt bất giác run rẩy co lại.

"Cắn chặt thế này là không muốn để anh đi à?" Cắm lút cán thêm lần nữa, Đường Yến vuốt ve khuôn mặt của Trương Khải, rồi không rút gậy thịt ra ngoài nữa thật, cứ thế lấp đầy thật sâu trong cả hang động của Trương Khải.

"Không~ Không mà~ Ưm ưm ưm~" Câu phản bác của Trương Khải mới thốt ra một nửa liền biến thành tiếng rên cao vút run rẩy, bởi...

Mặc dù vật thịt cường tráng đâm xuyên cửa hậu của cậu không còn cắm rút nữa, nhưng lại bắt đầu xoay trái xoay phải.

Thế là tương tự với hoàn cảnh lúc trước mà càng tồi tệ hơn, lúc này không chỉ là cửa hang, toàn bộ hang động của cậu đều bị dương vật đang cắm sâu bên trong chà xát.

Vách ruột non mềm nhạy cảm bị ma sát và đâm chọc về phương hướng khác nhau, đặc biệt là nơi sâu bên trong đang ngậm cả phần đỉnh dương vật, bị khuấy động mài nghiến đến gần như tê dại.

"Ưm~ A~" Còn chưa bị thúc mấy nhịp, eo Trương Khải đã bắt đầu hơi vặn vẹo theo tần suất chuyển động của vật thịt trong cửa sau.

"Không ngờ thế mà em lại nhạy cảm dâm loạn thành thế này thật." Ngắm nhìn cơ thể không ngừng vặn vẹo vừa như phối hợp vừa như cầu hoan của cậu, Đường Yến dừng lại, như cười gượng mà lại như thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra Celia không hề OOC."

Dương vật xâm chiếm hang động dừng lại, cậu trạch nam đã hoàn toàn bị khoái cảm chi phối nghe thấy tên mình trong mơ, thất thần nhìn người đang lấp đầy mình, rên rỉ khẩn cầu: "Chủ nhân sama~ Ưm~ Đừng~ Đừng dừng lại mà~ A~"

Người trong lòng cầu xin như vậy, Đường Yến lập tức nở nụ cười dịu dàng và thoả mãn, "Chủ nhân sẽ thoả mãn em?"

Sau khi nói xong y ngừng lại, biểu cảm trên mặt trở nên hơi nghi ngờ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, y bắt đầu đâm rút trong cửa sau của Trương Khải.

Như thể muốn nghiền mát hang động co chặt bên dưới thân mình, động tác của y càng lúc càng nhanh, càng sâu.

"Ưm~ A~" Cơ thể của Trương Khải bị thúc lên trước mấy lần, lại bị túm mông kéo giật về tiếp tục chịu đựng cú thúc tiếp theo. Hoa cúc của cậu không thể kìm được co lại, nhưng căn bản không có cách nào làm chậm tần suất vận động nhồi đầy trong người, chỉ có thể khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác bị đâm rút.

Cậu bị đâm thọc hung tợn như vậy mấy chục nhịp, khi bị kéo giật về lần nữa, gậy thịt trong huyệt thuận thế đâm tới nơi sâu nhất.

Dương vật cường tráng đó không bị rút ra, run rẩy trong cơ thể của cậu mấy phát, rồi đột ngột bắn ra dòng chất lỏng nóng bỏng.

"A a a~~~" Bị tinh dịch phun vào trong cửa sau, Trương Khải hét thành tiếng.

Ngoại trừ khoái cảm khác lạ khi vách ruột bị tinh dịch tấn công, thứ làm cậu khó chịu đựng nổi hơn là sau khi hoà lẫn với tinh dịch, gel bôi trơn dính dính nơi cửa hang thế mà lại từ từ trở nên nóng rực.

"Ư~" Thế là trong kích thích ngoài dự đoán này, dưa chuột vốn đang ở bên bờ vực bùng nổ của cậu bèn bắn cả dịch trắng ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio