Sau khi Tôn Tuấn ôm lấy chân Bạch Diệc Phi, hắn ta muốn đứng dậy lật Bạch Diệc Phi lại nhưng Bạch Diệc Phi lập tức khụy gối đè lên cánh tay Tôn Tuấn.
Tay còn lại của Bạch Diệc Phi nhéo cổ Tôn Tuấn từ phía sau rồi bóp mạnh!
“Rắc!”
“A!”
Sau tiếng kêu thảm thiết, Tôn Tuấn trực tiếp ngã xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào nữa.
Bạch Diệc Phi vừa rồi đột ngột bóp gãy đốt sống cổ của hắn ta, cho dù hắn may mắn sống sót thì nửa đời sau cũng chỉ có thể nằm ở trên giường.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên không muốn giết hắn ta nữa.
Vì vậy, anh không thèm đếm xỉa đến hắn, xoay người đi về phía bến tàu.
Tuy nhiên sau khi được vài bước, anh nhớ ra chuyện gì đó, khẽ nói: “Đúng vậy, hắn ta họ Tôn, vậy có lẽ chính là con riêng của Tôn Minh Kiến”.
“Thật đúng là mở mang tầm mắt, lại có người muốn báo thù cho Tôn Minh Kiến”.
Vừa nói anh vừa lắc đầu.
Tuy nhiên, lời nói của Bạch Diệc Phi làm Tôn Tuấn từng to hai mắt, choáng váng cực độ.
“Sao có thể chứ?”
“Làm sao mày biết được?”
“Con mẹ nó, mày giết tao luôn đi!”
Nhưng mặc kệ hắn có hét như thế nào, Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến, anh bước nhanh vào trong bến tàu.
Lúc này, Bạch Diệc Phi bỗng hiểu ra tại sao thực lực của Trường Tiễu và Tôn Tuấn ngang nhau nhưng Tôn Tuấn lại gọi Trường Tiễu là đại ca.
Thân là phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, Tôn Minh Kiến rất phong lưu, không thể chỉ có một đứa con trai mà còn có rất nhiều đứa con ngoài giá thú khác.
Bạch Diệc Phi giết Tôn Minh Kiến, thế nên đứa con hoang của ông ta mới tìm đến anh trả thù.
Thực lực của Tôn Tuấn không đủ để chống lại Bạch Diệc Phi, muốn báo thù dù có liều mạng cũng không được, thế nên hắn ta đã cố gắng hết sức để trở thành đàn em của Trường Tiễu.
Hắn biết hôm đó Trường Tiễu đã vì Bạch Diệc Phi mà chặn đường nhà họ Chu, vì vậy Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu chắc chắn là một hội, nếu đã như vậy, nhất định sẽ có một ngày họ gặp lại nhau.
Tôn Tuấn rất sock, bởi vì hắn ta chưa từng tiết lộ chuyện này với ai, làm sao mà Bạch Diệc Phi biết được?
Chỉ đoán thôi cũng đoán ra sao?
Tôn Tuấn chợt nhận ra rằng, ngay cả khi hắn không bị thương thì trong tương lai cũng không thể giết được Bạch Diệc Phi.
Bởi vì Bạch Diệc Phi quá thông minh.
Thật ra, Bạch Diệc Phi cũng chỉ đoán bừa thôi, hoàn toàn không có cơ sở thực tế.
Anh chỉ nghĩ rằng Tôn Tuấn muốn vu khống cho Trường Tiễu, muốn giết chết anh, cho thấy hai người họ là kẻ thù chung của hắn ta, nhưng hắn ta càng muốn giết chết Bạch Diệc Phi hơn, điều này chứng tỏ hắn hận Bạch Diệc Phi nhiều hơn.
Mà người Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu cùng nhau đắc tội, hình như ngoài Tôn Minh Kiến ra thì không có ai khác, cộng thêm việc hắn ta mang họ Tôn, thế nên anh mới có suy đoán này.
...
Sau khi bước vào bến tàu, Bạch Diệc Phi đi về phía bên phải.
Đi được một đoạn, anh phát hiện ra bên phải có một chiếc tàu lớn, trên boong tàu có người đang vẫy tay với anh, giống như những người bạn hay chào hỏi nhau.
Nhưng Bạch Diệc Phi biết, bọn họ không bao giờ có thể trở thành bạn của.
Bởi vì người này chính là sư đệ của Đạo Trưởng.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Bạch Diệc Phi đã hiểu được toàn bộ sự việc.
Sư đệ của Đạo Trưởng đã liên lạc trước với Tôn Tuấn, sau đó nhờ Tôn Tuấn bí mật khuyến khích chị em nhà họ Lục cố ý dụ Bạch Diệc Phi đến đây.
Đây là một cái bẫy dành sẵn cho anh.
Sư đệ của Đạo Trưởng hoặc Đạo Trưởng sớm đã tính toán rồi, cũng chắc chắn Bạch Diệc Phi dù biết đây là một cái bẫy cũng không chút do dự mà nhảy xuống.
Và đúng là như vậy.
Bạch Diệc Phi không chút do dự nào mà bước lên thuyền.
Lên đến boong tàu, anh nhìn thấy Lục Dương cùng Lục Miêu Miêu đang ngồi trong một góc, Lục Dương nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi nói: “Bạch Diệc Phi, hôm nay anh chết chắc rồi”.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lục Dương một cái, đồng tử Lục Dương liền co rút lại, sợ hãi lùi về sau một bước.
Sau đó Bạch Diệc Phi đưa mắt nhìn về phía sự đệ của Đạo Trưởng.
Lúc này, con tàu dần xuất phát rời xa bến.
Sư đệ của Đạo Trưởng nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Có dám đánh đơn không?”
Bạch Diệc Phi không do dự mà lắc đầu: “Không dám!”
Sư đệ Đạo Trưởng: “...”
Ông ta sửng sốt, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi như từng quen biết anh: “Nhanh như thế đã sợ rồi, đây không giống mày chút nào cả”.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt liếc ông ta một cái: “Tôi đánh không lại ông mà cứ xông lên tìm cái chết, tôi ngu như thế sao?”
Sư đệ Đạo Trưởng dừng lại một chút, sau đó gật đầu: “Cũng đúng!”
Trước kia Bạch Diệc Phi là người ngu ngốc nhất trong mắt ông ta và Đạo Trưởng, nhưng sau vài lần thử thách, bọn họ cũng phải thừa nhận Bạch Diệc Phi không những không ngốc mà còn rất thông minh.
Sư đệ Đạo Trưởng nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Mời vào trong”.
Mặt Bạch Diệc Phi không hề có cảm xúc, thực tế một tay anh đút trong túi quần, muốn bí mật gọi điện thoại thông báo cho đám người Trần Ngạo Kiều.
Bởi vì trước khi gặp sư đệ Đạo Trưởng, anh không nghĩ rằng hai chuyện này có liên quan tới nhau, càng không ngờ Đạo Trưởng cố ý gài bẫy mình, thế nên đi một mình mà không nói cho ai biết.
Nhưng đáng tiếc là sư đệ Đạo Trưởng nhìn anh rồi cười nói: “Muốn thông báo cho người của mày à? Đừng lãng phí thời gian nữa, tín hiệu ở đây đã bị chặn rồi!”
Bạch Diệc Phi khẽ ngây người, sau đó thản nhiên rút tay ra, sải bước đi vào trong cabin. . Truyện Cổ Đại
Dù sao cũng là một con tàu lớn, thế nên không gian khá rộng, sau khi Bạch Diệc Phi bước vào thì nhìn thấy Đạo Trưởng đang ngồi xếp bằng trên futon trong đại sảnh trống trải, nhắm mắt thiền định.
Nếu không phải ở thời hiện đại, e rằng khi nhìn thấy cảnh này sẽ tưởng rằng ông ta đang tu đạo.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy ông ta thì trong lòng đột nhiên trầm xuống: Con mẹ nó, ông ta quả nhiên cũng ở đây!
Nếu người của hai bên đầy đủ, Bạch Diệc Phi đương nhiên không sợ.
Nhưng để anh đơn độc chiến đấu với Đạo Trưởng, đó hoàn toàn là tự tìm cái chết.
Bạch Diệc Phi cùng lắm cũng chỉ là một cao thủ cấp cao cấp, còn Đạo Trưởng là cao thủ cấp , thực lực quá chênh lệch, không có cơ hội chiến thắng.
Cho dù tiến vào trạng thái cuồng hóa, cũng không phải là đối thủ của ông ta.
...
Lúc này, Lục Miêu Miêu và Lục Dương cũng bước vào.
Say khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, trong mắt họ tràn ngập hận ý, nhưng ánh mắt Lục Miêu Miêu vẫn có một tia cảm xúc phức tạp khiến người khác không thể nhìn rõ.
Lục Dương rất khoái chí, cười lớn nói: “Bạch Diệc Phi, thế nào? Biết hôm nay anh nhất định sẽ phải chết rồi chứ? Có phải rất sợ không? Có phải rất tuyệt vọng không?”
Bạch Diệc Phi mặc kệ Lục Dương, anh đi tới trước mặt Đạo Trưởng, ngồi xuống đất bên cạnh hỏi: “Ông tốn nhiều sức như vậy mời tôi đến, là để tôi nhìn ông tọa thiền ở đây sao?”
Đạo Trưởng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Nếu nói về cá nhân, cậu giết chết sư đệ của tôi, tôi nên giết cậu để báo thù!”
“Nếu nói về đại cục, cậu nhiều lần làm hỏng việc, phá vỡ kế hoạch của tôi, tôi cũng nên giết cậu!”
“Nhưng cậu thật may mắn, lại được Tử Y chọn trúng, trở thành ứng cử viên cho vị trí người canh giữ kho vàng số !”
“Mục đích của đại boss rất rõ ràng, cho nên cô ấy nhờ tôi nói với cậu, nếu đồng ý hợp tác thì những lời cô ấy nói trước đây vẫn tính, sau khi thành công, lợi ích hứa với cậu sẽ không ít đi!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Nếu như tôi từ chối hợp tác thì sao?”
“Ở đây tôi lại có một ý khác”, Đạo Trưởng nhàn nhạt nói.
Bạch Diệc Phi cau mày hỏi: “Nói ra nghe coi!”
Đạo Trưởng nhìn Bạch Diệc Phi cười lạnh, điều này làm Bạch Diệc Phi rất ngạc nhiên.
“Hợp tác với tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng bật cười: “Đại ca, có não một chút có được ông? Lương Vĩ Siêu vì muốn có được kho vàng mới muốn hợp tác với tôi, còn ông thì sao? Ông thì vì lí do gì?”
“Hơn nữa, tôi hợp tác với Lương Vĩ Siêu còn hơn là hợp tác với ông, như vậy thì an toàn cá nhân của tôi sẽ được đảm bảo hơn!”
- ------------------