Đạo Trưởng chỉ khẽ lắc đầu: “Mọi người đều biết tôi và cậu, cũng biết chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, nói càng thẳng thắn thì cậu hẳn sẽ càng tin tưởng hơn”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Logic kiểu gì vậy?
Bởi vì chúng ta là kẻ thù, tôi muốn cậu chết, cậu cũng muốn tôi chết vì thế mọi lời nói đều xuất phát từ tận đáy lòng à?
Bạch Diệc Phi cạn lời, sau đó mới hỏi: “Vậy nếu tôi hợp tác với ông thì tôi sẽ được gì?”
“Tôi sẽ cho cậu một hòn đảo nhưng không phải đảo Lam, cậu có thể ở trên đảo cả đời, thích gì làm nấy”, Đạo Trưởng bình thản nói.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì bật cười: “Đúng là thẳng thắn”.
Đạo Trưởng quả nhiên rất biết cách lợi dụng lòng người.
Ông ta không hứa cùng hưởng giàu sang với anh như Lương Vĩ Siêu mà nhốt anh ở trên một hòn đảo.
Như vậy thì còn đáng tin hơn Lương Vĩ Siêu một chút. Hơn nữa, điều mà Bạch Diệc Phi mong muốn từ trước đến nay không gì ngoài việc được sống yên ổn cùng bạn bè, gia đình.
Bạch Diệc Phi không nói gì về điều kiện này mà chỉ vào Lục Miêu Miêu và Lục Dương: “Bọn họ thì sao? Nếu thật sự thành công rồi thì bọn họ là công thần, ông định xử lý bọn họ thế nào?”
Lục Miêu Miêu và Lục Dương thấy vậy thì ngây ra một lát, thấp thỏm nhìn Đạo Trưởng.
Tôn Tuấn và Đạo Trưởng âm thầm cấu kết với nhau, sau đó Tôn Tuấn lại xúi giục chị em Lục Miêu Miêu dụ Bạch Diệc Phi đến nơi này. Như vậy hai chị em họ cũng coi như đã giúp được một việc lớn.
Đạo Trưởng lại lạnh lùng nói: “Chỉ là hai con kiến mà thôi, nếu cậu đồng ý hợp tác với tôi, bọn họ tùy cậu xử lý”.
“Giết bọn họ cũng được?”, Bạch Diệc Phi cau mày hỏi.
Đạo Trưởng gật đầu, đồng ý với cách làm của Bạch Diệc Phi.
Mà cái gật đầu này khiến khuôn mặt Lục Miêu Miêu và Lục Dương trở nên trắng bệch.
Sau đó, Lục Dương vội vàng nói: “Đạo Trưởng, chú Tôn nói…”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong thì đã bị Lục Miêu Miêu ngăn lại: “Còn có thể nói gì được nữa, chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi, đối với bọn họ thì chẳng là gì cả”.
Vì thế họ hoàn toàn không có quyền quyết định sự sống chết của bản thân.
Lục Dương ngây ngẩn cả người.
Thực tế, Bạch Diệc Phi không thật sự muốn giết họ, nhưng anh muốn cho họ thấy rõ Đạo Trưởng là kẻ máu lạnh đến nhường nào, mà họ ngu ngốc biết bao nhiêu.
Đạo Trưởng đương nhiên cũng hiểu ý của Bạch Diệc Phi nhưng ông ta không quan tâm đám người nhãi nhép ấy. Họ biết được cũng chẳng sao, vì thế ông ta thuận theo lời Bạch Diệc Phi mà nói.
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Nếu tôi từ chối hợp tác thì sao?”
“Đơn giản thôi, tôi sẽ thẳng tay giết cậu”, Đạo Trưởng lạnh lùng nói: “Tôi đã biết vị trí của kho vàng số , rồi thế nào cũng tìm được cách vào thôi”.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu tôi vì bảo vệ mạng sống của mình mà giả vờ đồng ý thì sao?”
“Tôi tự có cách khiến cậu thật lòng hợp tác”, Đạo Trưởng bình thản trả lời.
Bạch Diệc Phi không hỏi nữa mà trầm mặc suy nghĩ.
Đạo Trưởng cũng không thúc giục anh, để cho anh tự nghĩ.
Lúc này, điều Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ không phải là có đồng ý hợp tác với Đạo Trưởng hay không mà là làm thế nào để chạy thoát được.
Nhưng anh không thể suy nghĩ quá lâu, dù sao thuyền đi thẳng ra biển, thời gian rời khỏi càng lâu thì cách đảo Lam càng xa, cơ hội chạy thoát của anh cũng càng nhỏ.
Vì thế, không lâu sau, Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ xong rồi, tôi muốn bỏ chạy”.
Lục Miêu Miêu và Lục Dương đứng một bên nghe vậy thì nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt quái dị.
Đạo Trưởng lại vẫn như thường, chỉ hờ hững nói: “Vậy cậu thử xem”.
Ông ta vừa nói xong thì đã có cao thủ cấp tiến vào đứng hai bên Bạch Diệc Phi.
Mà Đạo Trưởng thì đứng ngay trước mặt anh, sư đệ ông ta đứng ngay sau, ngăn lại cả bốn phía quanh anh.
Tâm trạng của Bạch Diệc Phi nhất thời trở nên nặng nề.
Sư đệ Đạo Trưởng kiêu ngạo nói: “Mày nghĩ mày chạy được chắc?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhún vai: “Tôi chỉ là một tên cấp mà các người thì toàn là cấp , đánh thế nào được?”
Đạo Trưởng mặt không cảm xúc nhìn anh.
Sư đệ Đạo Trưởng cười khẩy: “Coi như mày biết điều. Tao nói cho mày biết, sư huynh tao coi trọng mày mới hợp tác với mày, mày thông minh thì biết đường mà… Đệt!”
Ông ta mới nói được một nửa thì Bạch Diệc Phi đã hành động.
Anh xoay người xông về phía ông ta, đấm vào ngực ông ta. Sư đệ của Đạo Trưởng không đứng vững, cả người lui về sau vài bước.
Ông ta không ngờ Bạch Diệc Phi lại đột nhiên ra tay, lại càng không nghĩ đến anh sẽ đột phá vòng vây từ phía ông ta để bỏ chạy.
Dù sao thực lực của ông ta chỉ kém hơn Đạo Trưởng, mà nơi dễ dàng để xông ra nhất đương nhiên là chỗ cao thủ cấp hai cấp thấp ở hai bên.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng chỉ ăn may được phát thôi, bởi vì anh đánh sư đệ Đạo Trưởng nên đã khiến mấy cao thủ cấp khác lập tức phản ứng, nhanh chóng tấn công anh.
Cho dù là một cao thủ cấp cũng có thể dễ dàng đánh thắng Bạch Diệc Phi huống chi là tận mấy người.
Cũng vì vậy mà Đạo Trưởng mới bình thản đến thế, biểu cảm hoàn toàn không thay đổi.
Nhiều cao thủ cấp như vậy, Bạch Diệc Phi muốn chạy thoát là không thể nào.
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi đồng thời bị cao thủ cấp đánh trúng, nhất thời bị văng thẳng vào tấm gỗ sau sau lưng, xuyên đến một phòng khác.
Căn phòng này nằm bên cạnh sảnh chính, dường như là một gian chứa đồ.
Một cao thủ cấp trong số đó cười khinh thường: “Tên vô dụng không biết trời cao đất dày!”
Nói xong thì bước qua cái lỗ trên tấm gỗ, định lôi Bạch Diệc Phi ra.
Lục Dương và Lục Miêu Miêu thấy vậy thì mặt càng thêm trắng bệch, cả người run lên bần bật.
Trong lòng họ lúc này rất mâu thuẫn. Một mặt họ hy vọng Bạch Diệc Phi bị đánh chết, như vậy họ sẽ không bị anh giết nữa, mặt khác họ lại muốn Bạch Diệc Phi đánh chết đám người này, như vậy họ sẽ được hả giận.
Nhưng họ đều rõ ràng, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không đánh lại đám người này, kể cả một tên cũng không đánh nổi.
Đám người ai nấy đều nở nụ cười kiêu ngạo, rất tự tin với thực lực của bản thân.
Cũng vì vậy mà chúng đều đứng nguyên tại chỗ để tên cao thủ cấp kia tiến vào một mình.
Sư đệ Đạo Trưởng còn khinh bỉ nói: “Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì dù có thông minh đến đâu cũng vô dụng. Còn muốn chạy trốn? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nhưng đã hơn giây mà tên cao thủ cấp kia vẫn chưa lôi Bạch Diệc Phi ra.
Vào lúc này, chúng đều cảm thấy có sự bất thường.
Một tên trong số đó hét lên: “Anh Tám sao thế? Sao còn không lôi nó ra đây?”
Gã vừa hét xong thì tên được gọi là anh Tám bước ra.
Nhưng điều khiến đám người kinh ngạc là gã không lôi Bạch Diệc Phi ra mà tự ôm cổ mình, hai mắt vô hồn bước đi.
Máu phun ra từ cổ gã, thuận theo kẽ ngón tay mà rơi xuống, che thế nào cũng không dừng lại.
Gã mới đi được vài bước đã ngã phịch ra đất, đi đời nhà ma.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Khuôn mặt Đạo Trưởng đanh lại, cuối cùng cũng có chút thay đổi.
“Anh Tám, chuyện gì thế này?”, tên cao thủ cấp hét lên lúc nãy ngạc nhiên không thôi.
Gã vừa nói vừa bước đến nhìn thi thể của anh Tám, sau đó không tin nổi mà bước vào khe hở trên tấm gỗ kia.
Nhưng trước khi gã kịp bước vào thì đã thấy một đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng mình.
Gã vô thức mà trợn to hai mắt, khiếp sợ không thôi.
Sau đó, chủ nhân của đôi mắt đỏ đó đột nhiên xông thẳng về phía gã.
Gã cao thủ cấp sợ đến mức liên tục lùi lại rồi hoảng loạn mà vung nắm đấm.
“A!”
Gã cao thủ cấp đấm trúng vai Bạch Diệc Phi nhưng chưa được bao lâu đã có một lực mạnh như thể bị phản hồi lại mà bắn thẳng vào người gã khiến cánh tay gã gãy vụn.
Ngay giây tiếp theo, Bạch Diệc Phi đột nhiên tăng tốc xông về phía gã cao thủ cấp đang lùi lại, vung tay đấm thẳng vào đầu gã.
- ------------------