Vợ của Bồ Khánh – Đình Đình cũng kinh ngạc.
Trước khi bỏ trốn cùng Bồ Khánh, cô ta chưa từng nghe đến tập đoàn Phi Tuyết, mà đến nay, nhà họ Kiều không thể nào sánh được với tập đoàn Phi Tuyết trước mặt cô ta, nhà họ Ngụy mà bố cô ta bắt cô ta phải gả cho cũng không thể sánh được.
Vương Lâu kinh ngạc một lát rồi đi đến trước mặt Bồ Khánh, ôm anh ta một cái, còn vỗ vai anh ta.
Bồ Khánh ngây người, sau đó lại đẩy Vương Lâu ra, khuôn mặt hoang mang: “Từ từ, chuyện này là sao? Cậu là chủ tịch? Này…”
Bồ Khánh hiện tại vô cùng kích động.
Vương Lâu cười nói: “Hóa ra là cậu, chẳng trách Bạch Diệc Phi không chịu nói”.
“Chết rồi!”, nhắc đến Bạch Diệc Phi thì Bồ Khánh lại nhớ đến chuyện của anh.
Vương Lâu thấy vậy thì hỏi: “Chết rồi cái gì?”
Bồ Khánh than thở: “Tôi gặp Bạch Diệc Phi ở trên thuyền, cậu ta chạy đến đảo Lam đào vàng rồi. Cậu từng nghe đến đảo Lam chưa? Dù sao đó cũng là nơi có vào mà không có ra, may mà Bạch Diệc Phi lén chui lên thuyền của chúng tôi”.
“Nhưng đến cảng khẩu thì tôi không thấy cậu ta đâu nữa, cũng không biết cậu ta đi đâu rồi”.
Vương Lâu nghe xong thì vỗ vai anh ta nói: “Không cần lo lắng. Hơn nữa tôi bảo này, mặc dù tôi là chủ tịch nhưng thật ra là làm thuê cho Bạch Diệc Phi”.
“Cái gì?”, Bồ Khánh kinh ngạc.
Vương Lâu lại cười cười: “Cậu không nghe nhầm đâu, hiện tại hơn mười tập đoàn bao gồm tập đoàn Hầu Tước, tập đoàn Hiểu Đông, tập đoàn Thủy Tinh đều thuộc về tập đoàn Phi Tuyết, hơn nữa chủ nhân chân chính của Phi Tuyết là Bạch Diệc Phi”. ngôn tình ngược
Bồ Khánh ngây người.
Rõ ràng hôm qua Bạch Diệc Phi còn cùng đánh cá với anh ta, hôm nay người khác lại nói cho anh ta biết anh là chủ của tập đoàn Phi Tuyết! Chuyện này chẳng khác gì một giấc mơ hão huyền cả!
Bồ Khánh khó mà tin nổi: “Sao có thể?”
Vương Lâu thấy thế thì đưa di động cho anh ta xem, trên đó có một tin nhắn mà Bạch Diệc Phi gửi đến.
“Vương Lâu, người mà cậu đón chính là anh em của chúng ta, nhớ chuẩn bị quà cáp cho cậu ấy, hơn nữa nhớ nói với cậu ấy là không được từ chối bởi đây là điều mà cậu ấy xứng đáng nhận được”.
Lúc ở trên thuyền Bồ Khánh hoàn toàn không biết sự thật về Bạch Diệc Phi, hơn nữa còn cho rằng anh cùng đường nên mới giúp đỡ anh, đối với Bạch Diệc Phi mà nói thì lòng tốt này của anh ta xứng đáng được đền đáp.
Bồ Khánh đọc xong tin nhắn thì lại ngây ra.
Vương Lâu thấy anh ta như vậy thì bật cười: “Sau này chúng ta là anh em rồi, không cần phải khách sáo, hơn nữa Bạch Diệc Phi nhìn người rất chuẩn, cậu ta đã nói muốn giúp cậu thì tức là đã chấp nhận cậu”.
“Cậu ta còn nói cậu nhất định sẽ từ chối nhưng cậu ta sẽ không để cậu làm vậy, bởi vì cậu ta muốn nhờ cậu một chuyện”.
Nghe vậy, người đàn ông rơm rớm nước mắt.
Mà đôi mắt Đình Đình cũng đỏ lên.
Bồ Khánh quay đầu nhìn Đình Đình, cô ta cũng quay sang nhìn anh ta, sau đó hai người ôm lấy nhau, trong lòng bọn họ còn có một đứa trẻ, cả ba người cùng bật khóc.
Vương Lâu thấy vậy thì không làm phiền bọn họ, chỉ đợi họ phát tiết cảm xúc xong mới nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi cầu hôn”.
…
Cảng khẩu thành phố Hoa Thượng.
Liễu Chiêu Phong và Bạch Diệc Phi đứng đối diện với nhau.
Chỉ có mình Liễu Chiêu Phong phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Diệc Phi mà thực lực của gã cũng nằm ngoài dự đoán của anh.
Bạch Diệc Phi định ra tay trước khống chế gã vì thế sử dụng Nhất Dương Chưởng của Đạo Trưởng mà đánh về phía gã.
Liễu Chiêu Phong cũng đồng thời sử dụng Nhất Dương Chưởng, sức mạnh của gã còn lớn hơn cả Đạo Trưởng.
Hai chưởng giao nhau phát ra một âm thanh cực đại.
Bạch Diệc Phi liên tiếp tùi lại, vô thức mà che ngực, tiếp đó hộc ra một ngụm máu.
Liễu Chiêu Phong vẫn đứng yên, cười khinh thường.
Chỉ ra một chưởng đã đủ để biết được thực lực của ai mạnh hơn.
Đồng thời Bạch Diệc Phi cũng đoán được sư phụ gã là ai.
“Bạch Diệc Phi, nói thật cho mày biết, lúc mày đánh nhau với Đạo Trưởng thì có người của tao ở đó. Thiên phú của mày quả thực rất mạnh khiến tao cũng phải bái phục”, Liễu Chiêu Phong cười khẩy: “Nhưng suy cho cùng mày chẳng qua cũng chỉ trộm học theo mà thôi làm sao thắng người được học một cách chân chính cơ chứ?”
“Mày thắng được Đạo Trưởng chẳng qua là vì ông ta quá chủ quan mà thôi. Còn tao thì tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy!”
Nói xong, Liễu Chiêu Phong lại ra đòn, mà ám kình ẩn chứa trong đó còn mạnh hơn Đạo Trưởng nhiều nhưng cho dù vậy gã cũng chưa đạt đến trình độ của cao thủ cấp .
Vậy thì Bạch Diệc Phi cần gì phải sợ?
Vì thế anh ngẩng đầu nhìn gã sau đó mái tóc dần chuyển sang màu trắng, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi biến hóa thì Liễu Chiêu Phong thầm kinh hãi, nhưng gã đã ra đòn thì không thể thu lại vì thế chỉ có thể tiếp tục xông lên.
Lúc bình thường thì thực lực của Bạch Diệc Phi thuộc tốp dưới cấp nhưng một khi đã tiến vào trạng thái này thì có thể sánh với cao thủ cấp .
“Ầm!
Âm thanh phát ra lần này còn lớn hơn vừa nãy.
Hơn nữa lần này Bạch Diệc Phi không sử dụng Nhất Dương Chưởng học được từ Đạo Trưởng mà sử dụng kỹ năng Tần Hoa dạy anh.
Lúc đặc huấn trong một tháng, Tần Hoa từng nói anh cần luyện tập võ công trong một thời gian dài mới được vì thế anh chỉ học được một phần rất nhỏ.
Nhưng hiện tại Bạch Diệc Phi đã có sự nhận thức khác.
Lúc ở trên thuyền anh gặp được Bồ Khánh, sau đó cùng anh ta làm công việc sắp xếp đơn giản nhất, lại thấy được sự giúp đỡ của Bồ Khánh cùng ánh mắt kiên cường của Đình Đình.
Điều này khiến cõi lòng Bạch Diệc Phi xảy ra thay đổi, tự nhiên cũng nhận ra được nhiều điều.
Sau khi âm thanh cực lớn vang lên, Liễu Chiêu Phong lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ ập về phía gã.
“Hộc!”
Lần này đến lượt gã phải lùi lại liên tục đồng thời cũng phun ra một ngụm máu.
Sau khi gã đứng vững lại thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khó tin: “Không, không thể nào!”
Lúc trước, gã cố ý thua Bạch Diệc Phi hết lần này đến lần khác nhưng lần này gã hoàn toàn bị thực lực của anh đè ép, gã không cam tâm. Rõ ràng là Bạch Diệc Phi không bằng gã, sao có thể mạnh hơn gã được?
Mà Bạch Diệc Phi lúc này lại lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Phong, nói: “Tao không hiểu nổi, người sư phụ mày chọn là một người khác, vậy tại sao lại để mày đi giúp Đạo Trưởng?”
Tử Y và Tân Thu đều sẽ chọn người ứng cử, Tử Y nhận Bạch Diệc Phi làm đồ đệ, dạy anh võ công thì tức là cô ta đã chọn anh rồi, mà Tân Thu thì đương nhiên sẽ chọn một người khác.
Vì thế, Tân Thu vì sao lại phái đồ đệ của mình đến giúp Đạo Trưởng, như vậy chẳng phải đang giúp Tử Y hay sao?
Lẽ nào ông ta muốn giúp Tử Y thắng ván cờ này?
Liễu Chiêu Phong không trả lời Bạch Diệc Phi mà nhìn anh với vẻ bất cam, độc địa nói: “Tao còn chưa thua!”
Nói xong gã lại xông về phía Bạch Diệc Phi.
Ở cảng khẩu còn rất nhiều người, thấy bọn họ đánh nhau thì đều đứng xem, thậm chí còn gọi điện cho bảo vệ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Liễu Chiêu Phong ra tay thì đều sững sờ.
Mẹ nó, đây là đang quay phim đấy à?
Thực lực của hai người đã mạnh đến mức vượt qua nhận thức của người bình thường nên ai nhìn thấy cảnh này cũng phải ngây ngẩn.
…
Bạch Diệc Phi quả thực có kinh ngạc với sự xuất hiện của Liễu Chiêu Phong cùng thực lực thật sự của gã nhưng hiện tại đã khác rồi.
Lúc trước vì chị em nhà họ Lục mà mắc mưu Đạo Trưởng, sau đó lại lạc trên đảo hoang rồi nhìn thấy trăng máu đã khiến anh giác ngộ ra nhiều điều, thực lực cũng tăng lên.
Lần này anh lại gặp được Bồ Khánh ở trên biển, mặc dù thời gian ngày ngắn ngủi, công việc của anh với Bồ Khánh cũng chỉ là uống rượu nhưng không biết vì sao lại khiến cõi lòng anh thay đổi, được giác ngộ thêm.
Vốn Liễu Chiêu Phong xông đến với tốc độ cực nhanh, người bình thường hoàn toàn không nhìn rõ nhưng với Bạch Diệc Phi mà nói thì tốc độ của gã chẳng khác nào được quay chậm lại, mỗi động tác anh đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Mặc dù mày mạnh hơn Đạo Trưởng một chút nhưng suy cho cùng mày chỉ là cao thủ cấp cao cấp, còn chưa đạt đến cấp ”.
Tiếp đó Bạch Diệc Phi tùy ý vung tay lên trong không trung.
Liễu Chiêu Phong vung tay đến: “Bớt lắm lời đi!”
Nói xong, đòn đánh của gã đột nhiên thay đổi phương hướng, bàn tay nghiêng sang một bên trông như một lưỡi dao.
“Ầm!”