Ám kình của Liễu Chiêu Phong không giống Đạo Trưởng có thể phát ra từ bất cứ bộ phận nào trên cơ thể. Ám kình của gã tập trung toàn bộ vào bàn tay đặt nghiêng như lưỡi dao của mình, bàn tay chém xuống thì ám kình cũng tuôn ra theo.
Nhưng…
Bạch Diệc Phi chỉ tùy ý vung tay một cái luồng ám kình mạnh mẽ đã bị đánh lệch hướng rồi phát ra âm thanh ầm ầm.
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi khom chân, rồi nghiêng người hướng về trước, dùng vai đâm vào ngực Liễu Chiêu Phong.
“Rầm!”
Liễu Chiêu Phong bị đánh bay.
Mà trong mắt gã tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin, thậm chí còn mang theo cả sự sợ hãi.
“Bùm!”
Cuối cùng, Liễu Chiêu Phong rơi thẳng xuống biển.
Bạch Diệc Phi từ từ đứng thẳng người, vẻ mặt bình thản như thể người vừa đánh nhau không phải là anh, sau đó hững hờ đi về.
Đám người hóng chuyện sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì vô thức nhường đường, trong mắt bọn họ đầy vẻ kính nể.
Bạch Diệc Phi biết Liễu Chiêu Phong chỉ rơi xuống biển chứ không chết, mà thái độ không thèm ngó ngàng của anh là sự sỉ nhục cực độ với gã.
Liễu Chiêu Phong vẫn luôn âm thầm quan sát thực lực của Bạch Diệc Phi, nhìn anh trưởng thành. Mặc dù gã rất bất ngờ với sự phát triển của anh nhưng tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của gã.
Nhưng không ngờ, trận đánh ngày hôm nay, Bạch Diệc Phi còn mạnh hơn so với những gì gã biết.
Bạch Diệc Phi đạt được sự giác ngộ từ chỗ Bồ Khánh, tuy anh vẫn chưa hiểu được hết nhưng cũng đủ để anh nâng cao thực lực của mình, nếu anh đã thông suốt rồi thì e là sẽ càng mạnh.
Bạch Diệc Phi vẫy tay gọi một chiếc taxi, anh muốn đến ngọn núi mà Lương Ngọc nói.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hy vọng là còn kịp.
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng xe lái được một lúc thì Bạch Diệc Phi đột nhiên mở mắt, nhìn sườn mặt hắn hỏi: “Còn chưa đến?”
“Chàng trai à, nơi cậu nói cách đây quá xa”, tài xế cười nói: “Phải khoảng tiếng mới đến”.
Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Ý của tôi là còn chưa đến nơi mà ông muốn đưa tôi đi à?”
“Cái gì?”, tài xế nghe xong thì ngây ra một chút, sau đó cười khan hỏi: “Nơi tôi muốn đưa cậu đến chẳng phải là ngọn núi mà cậu vừa bảo với tôi à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu thở dài: “Không biết các người nghĩ thế nào nữa? Tin tức quá chậm hay là các người quá tự tin?”
“Nếu các người muốn đối đầu với tôi thì hẳn phải biết tôi đã đánh bại Đạo Trưởng. Rốt cuộc các người nghĩ gì mà đến tìm tôi?”
“Hay là các người nghĩ tôi dùng thủ đoạn gì đó hoặc là may mắn nên mới đánh bại ông ta?”
Khuôn mặt tài xế tràn ngập vẻ khó hiểu: “Này, chàng trai, rốt cuộc cậu đang nói gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tôi nói với ông là, tôi đánh bại Đạo Trưởng hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân, hiện tại tôi thuộc tốp dưới nhóm cao thủ cấp ”.
Nghe vậy, cơ thể tài xế đột nhiên cứng đơ.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Vì thế tôi nhận ra được ông là một cao thủ cấp hạng bét”.
“Két…!”
Tài xế đột nhiên phanh gấp nhưng Bạch Diệc Phi đã đoán được từ trước, một tay anh nắm lưng ghế nên vẫn ngồi yên như không.
Tài xế sau khi dừng xe thì lập tức tháo dây an toàn định chạy trốn.
Nhưng Bạch Diệc Phi tóm lấy cổ áo từ phía sau hắn, kéo hắn trở lại.
“Ai phái ông đến?”, Bạch Diệc Phi đứng sau hắn, lạnh lùng hỏi.
Lúc này khí thế của anh hoàn toàn áp đảo tài xế, hắn cũng cảm thấy được điều đó.
Tài xế tràn ngập sợ hãi, đây là phản ứng bình thường khi thực lực chênh lệch quá lớn.
“Đừng… Đừng giết tôi, tôi nói… Tôi nói hết”, tài xế sợ đến mức vội vàng nói.
Bạch Diệc Phi buông cổ áo hắn ra, sau đó gằn giọng: “Nói”.
Tài xế nuốt nước bọt, đang định nói thì đột nhiên trợn trừng hai mắt nhìn về phía trước.
Bạch Diệc Phi thấy biểu cảm bất thường của hắn thì lập tức nhìn về phía trước của chiếc xe, sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông.
Kinh La, vệ sĩ bên người Bạch Khiếu.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy hắn thì cau mày.
Xem ra cấp trên của tài xế này là Kinh La, trên nữa thì là Bạch Khiếu.
Bạch Khiếu phải người đến giết Bạch Diệc Phi, còn phái cả Kinh La đến, chẳng lẽ nhà họ Bạch đã xảy ra chuyện?
Bạch Diệc Phi cau mày, đi đến chỗ Kinh La.
Kinh La nhìn anh, cung kính gọi: “Cậu cả”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu đến làm gì? Giết tôi à?”
Nhưng Kinh La lắc đầu nói: “Tôi đến để đi cùng cậu cả”.
Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến gì đó, trầm giọng nói: “Ngăn cản tôi đến chỗ hẹn?”
“Vâng”, Kinh La trả lời.
Thấy hắn gật đầu thì Bạch Diệc Phi yên tâm hơn chút.
Kinh La chỉ đến ngăn cản anh đi cứu Lưu Hiểu Anh chứ không dám giết anh. Hơn nữa Kinh La công khai xuất hiện vậy tức là Bạch Vân Bằng ngầm cho phép hành vi này.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đã chấp nhận Lý Tuyết, mà chuyện của Lưu Hiểu Anh đối với bọn họ thì sẽ gây tổn thương đến cô. Bọn họ không hy vọng chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.
Hơn nữa hiện tại Lý Tuyết đã có thai, đứa bé trong bụng cô là người kế thừa của nhà họ Bạch, là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ của nhà họ Bạch.
Vì thế Bạch Khiếu phái người đến ngăn cản anh đi cứu Lưu Hiểu Anh, Bạch Vân Bằng đương nhiên sẽ không nói gì, thậm chí còn đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại TRU Mtruyen. COM
Bạch Diệc Phi hiểu ra xong thì bình tĩnh nhìn Kinh La, nói: “Cậu không ngăn cản nổi tôi”.
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, lần này cậu cả không đem theo bất kỳ ai”, Kinh La chậm rãi nói.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Vì thế?”
“Trong số cấp dưới của anh thì chỉ có Trần Ngạo Kiều và Sa Phi Dương là có thể đánh với tôi nhưng hiện tại bọn họ không ở đây vì thế rất xin lỗi, anh nhất định phải ở lại đây một buổi tối”.
Kinh La nói với vẻ tự tin.
Xem ra theo những thông tin mà Bạch Khiếu và Kinh La có được thì Bạch Diệc Phi chỉ là cao thủ cấp ba hạng trung, cho dù anh có tiến vào trạng thái khác thì cùng lắm cũng chỉ là cấp hạng bét.
Lần trước trong khu biệt thự, mặc dù Bạch Diệc Phi đã chiến thắng cao thủ cấp nhưng cũng thắng một cách chật vật, chỉ có thể chứng minh thực lực giữa hai bọn họ tương đương nhau.
Mà thực lực của Kinh La cũng là cấp hạng trung, vì thế hắn rất tự tin có thể cầm chân được Bạch Diệc Phi.
Nếu là Bạch Diệc Phi lúc trước thì sẽ cảm thấy thực lực của La Kinh cao vời vợi, nhưng hiện tại cảm giác này đã đảo ngược lại rồi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: “Cậu tự tin có thể giữ tôi lại đến vậy à?”
“Đúng!”, La Kinh gật đầu: “Thực lực của anh không bằng tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thở dài nói: “Xem ra tin tức thực sự bị chậm rồi!”
Nói xong anh bước lên trước.
Kinh La đứng đó nhìn anh bước đến, vẻ mặt tự tin không có bất kỳ thay đổi nào.
Nói thẳng ra thì hắn hoàn toàn không coi Bạch Diệc Phi ra gì.
Đến khi anh định bước qua hắn, Kinh La cuối cùng cũng ra tay.
Hắn vươn tay định tóm lấy cổ tay Bạch Diệc Phi để khiến anh dừng bước.
Nhưng ngay lúc đó, Kinh La ý thức được rằng hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Đúng là hắn đã túm được cổ tay Bạch Diệc Phi nhưng nơi hắn chạm vào lại toát ra một luồng ám kình mạnh mẽ như thế núi lửa phun trào.
“A!”
“Rầm!”
Kinh La bị văng bật ra, kêu lên thảm thiết trong không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bình thản như thể luồng lực mạnh mẽ vừa rồi không phải tuôn ra từ cơ thể anh.
Kinh La mau chóng bò dậy, ánh mắt kinh ngạc: “Chuyện… Chuyện này là thế nào… sao anh lại mạnh như vậy? Không thể nào, còn chưa qua bao lâu…”