Nói thế nào thì anh cũng là người của nhà họ Bạch, vậy mà có thể tuyệt tình đến như vậy đúng thật khiến người ta lạnh lòng.
Mà bây giờ Bạch Diệc Phi đã có năng lực, Lý Tuyết cũng đã mang thai, thế mà bọn họ vẫn đứng ỷ vào là trưởng bối mà tỏ vẻ kiêu ngạo giống như là đang bố thí.
Sợ rằng người có tính tình tốt đến đâu đi nữa thì trong tình huống này cũng sẽ cảm thấy tức giận.
Bạch Vân Bằng thấy vậy vội vàng nói: "Chú hai, chú đừng tức giận, thật ra ý của nó là …"
Bạch Vân Bằng chưa kịp nói xong thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: "Không có ý gì khác, chính là ý vừa nãy đấy".
Ngô Quế Hương ở một bên cũng không nhịn được lên tiếng: "Diệc Phi, đừng nói nữa, khó khăn lắm chú hai mới ra ngoài một chuyến, chú ấy ra ngoài chuyến này là đã nể mặt con rồi".
“Hừ!”, ông hai hừ lạnh một tiếng: “Hai đứa đừng cầu xin cho nó, người hấp tấp nóng nảy, không tôn trọng trưởng bối, không coi ai ra gì như vậy khó mà đảm nhận thân phận người thừa kế nhà họ Bạch. Ta thấy sau này lên kế hoạch khác thì hơn".
Sau khi dứt lời thì sắc mặt của Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đã thay đổi.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh liếc mắt nhìn ông hai này và không khỏi cười lạnh nói: "Ông hai gì chứ? Rõ ràng là già không nên nết!"
“Ông già không nên nết thì đừng trách tôi bất kính với ông", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ là con của tôi và Tuyết Nhi là Tuyết Nhi mang thai mười tháng mới sinh ra được, mấy người hoàn toàn không biết sự vất vả trong đó".
"Cho dù là trưởng bối cũng phải hỏi ý của Tuyết Nhi, trước đây mấy người không quan tâm hỏi han gì, vậy mà bây giờ lại muốn đặt tên cho con của tôi?"
"Còn nữa, ông cho rằng tôi quan tâm kế thừa gia nghiệp nhà họ Bạch sao? Nói cho ông biết, tôi không thèm!"
"Tôi chẳng thèm để ý những người già không nên nết như mấy ông. Cả ngày bày ra bộ dạng như thể người khác nợ tiền ông, nhìn cũng bực mình!"
“Mày!”, ông hai tức đến nỗi hai mắt trợn tròn, run rẩy giơ đôi tay đầy nếp nhăn chỉ vào Bạch Diệc Phi, như thể muốn chửi Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Diệc Phi còn chưa nói xong.
Anh cũng giơ tay ra chỉ vào ông hai đó và nói lớn: "Ông nghe kỹ cho tôi, đừng lấy thân phận người thừa kế của nhà họ Bạch ra uy hiếp tôi, vì tôi là con trai của Bạch Vân Bằng. Ngược lại ông nên ăn mừng tôi là con trai của Bạch Vân Bằng, nếu không thì ông căn bản không sống được đến bây giờ đâu!"
Lời này nói ra thì tất cả mọi người đều bị sốc.
Ai nói những lời này ra đều là đại nghịch bất đạo và kiêu căng tột cùng.
Dù sao thì họ đều biết cho dù gia chủ nhà họ Bạch có thể toàn quyền quyết định, nhưng các trưởng bối nhà họ Bạch có quyền lợi phủ định quyết định của gia chủ.
Ý vừa rồi của Bạch Diệc Phi là đang nói cho họ biết, vì có quan hệ huyết thống nên anh mới khoan nhượng họ có thái độ cao ngạo, nếu không thì đã bị anh giết từ lâu rồi.
Ông hai bực tức quát lớn: "Thứ không biết sống chết!"
Ông đang đứng đó thì đột nhiên mắt biến thành màu đỏ tươi, không có gió nhưng mái tóc hoa râm và ống tay áo rộng rãi lại động.
Trên người ông ta hiện ra sát ý cuồn cuộn ngút trời trong phút chốc.
Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi.
Nhưng vào lúc này có một tay đặt lên trên đầu của ông hai.
Trước kia Bạch Diệc Phi vì không thể khống chế được trạng thái cuồng hóa, nên tóc của anh đã biến thành màu tro.
Nhưng lúc này tóc của Bạch Diệc Phi hoàn toàn là màu đen.
Và đôi mắt của anh cũng không đỏ tươi giống như ông hai, vẫn là màu ban đầu, chỉ là đã sáng hơn trước.
Thế nên chính sự thay đổi có thể không để ý này đã làm cho khí thế trên người anh tăng cao mấy cấp bậc liền trong tức khắc.
Bạch Diệc Phi đã chiến thắng Hứa Đạo Trưởng.
Sức mạnh của Bạch Diệc Phi đã đạt đến cấp một.
Cho dù người già tuổi trước mặt này cũng đã từng là một cao thủ, cũng có thể tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Nhưng mà làm sao có thể so được với Bạch Diệc Phi của hiện tại
Bạch Diệc Phi chỉ cần giơ một tay ấn nhẹ đỉnh đầu của ông ta, giống như là bấm công tắc khiến khí tức toàn thân ông ta lập tức lộ ra ngoài, màu đỏ tươi trong mắt cũng biến mất theo.
Bạch Vân Bằng bị sốc.
Ngô Quế Hương chết lặng.
Ông hai vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt ông ta không còn nữa, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
Ông ta có thể cảm nhận được bây giờ thực lực của Bạch Diệc Phi rất lớn mạnh, còn tay mà Bạch Diệc Phi ấn lên ông ta, chỉ cần dùng lực nhẹ thôi cũng có thể bóp nát xương của ông ta.
Nhưng Bạch Diệc Phi không hề làm như vậy mà là buông tay ra.
Anh nhìn ông hai mà nói: "Cút về nhà cũ mà ở đi".
Sau khi ông hai được thả thì suýt nữa không đứng vững, ông ta càng sợ Bạch Diệc Phi hơn.
Nhưng ông ta có chút khó tin, "Chuyện này…làm sao có thể? Làm sao mày có thể mạnh như vậy? Tao...tao là cao thủ cấp hai bậc thấp, sau khi cuồng hóa cũng có thực lực của cấp hai bậc cao…vậy Hứa Đạo Trưởng …"
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này lập tức khinh thường hừ lạnh và nói: "Đừng nói đến ông ta, ông ta còn không đỡ nổi ba chiêu của tôi!"
Trước đây Bạch Diệc Phi tuyệt đối không thể làm được, nhưng bây giờ anh có thực lực đó.
Và nếu đổi lại là trước đây thì những người này chắc chắn sẽ không tin lời Bạch Diệc Phi nói, nhưng bây giờ họ đã tin.
Khí thế mà Bạch Diệc Phi vừa thể hiện ra cùng với phản ứng của ông hai đủ để giải thích tất cả.
Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn về phía cửa phòng sinh, sau đó quay sang nói với Bạch Vân Bằng: "Bố, cho người tiễn ông hai trở về đi".
Bạch Vân Bằng sau đó đã hồi phục sau cú sốc và phấn khích.
Cho dù như nào ông cũng không ngờ được bây giờ Bạch Diệc Phi đã mạnh như vậy.
Khi thực lực của một người mạnh đến một mức nào đó, sự đố kỵ của người khác đối với người đó sẽ biến thành sự kính sợ và thậm chí không có chút tâm tư phản kháng nào cả.
Mà những người có thực lực cũng không để ý đến những thứ mà người khác thèm đỏ mắt.
Lấy ví dụ như gia nghiệp của nhà họ Bạch.
Bây giờ Bạch Diệc Phi không hề quan tâm mình có thể thừa kế nhà họ Bạch hay không, bởi vì anh đã có đủ thực lực, hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện này.
Bạch Vân Bằng sắp xếp vài thủ hạ của nhà họ Bạch đỡ ông hai rời đi.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên gọi ông ta: "Ông hai".
Cơ thể ông hai cứng ngắc, hơi quay đầu lại nhìn anh.
Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Người già rồi, sức khỏe cũng không ổn nữa rồi, dưỡng lão trong nhà cũ thì hơn".
"Ông nói xem nếu đi ra ngoài, lỡ như bất cẩn bị xe đụng thì không hay".
Ông hai bực bội một hồi, muốn nổi cơn nhưng không thể không kìm lại, vì ông không mạnh bằng người ta.
Khi tiễn ông hai của mình đi rồi, Bạch Vân Bằng đột nhiên thở dài: "Haizz, cần gì phải vậy chứ?"
Bạch Diệc Phi ngây người nói: "Nỗi khổ Tuyết Nhi không thể chịu suông được".
Vừa nói xong thì đèn trong phòng phẫu thuật phụt tắt.
Cùng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, người bên trong vội vàng báo tin mừng: "Chúc mừng, sản phụ đã hạ sinh thành công một bé trai và một bé gái. Bé gái chào đời muộn hơn phút so với bé trai. Bé trai nặng ba cân một lạng, bé gái nặng ba cân".
Ai cũng rạng rỡ niềm vui khi nghe tin.
Lúc này vợ chồng Lý Cường Đông mới chạy tới và vội vàng quan tâm hỏi: "Tuyết Nhi đâu?"
Lưu Hiểu Anh bước ra và cười nói: "Tuyết Nhi không sao. Ca phẫu thuật rất thành công, để Tuyết Nhi nghỉ ngơi một lúc, đợi đứa nhỏ được xử lý xong thì có thể đưa ra rồi".
"Chúc mừng nhé, sui gia!"
"Cùng vui, cùng vui!"
"Haha …"
Người ở hiện trường ồn ào, ai nấy đều cười vui đến mức không ngậm được miệng.
Bạch Diệc Phi cũng cười ngây ngô ở một bên: “Ha ha…”
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi đột nhiên vang lên, anh lấy ra thấy là một số lạ nên đã thuận tay cúp máy.
Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn đã được gửi tới.
"Bạch Diệc Phi, anh vẫn phải đi miếu Phúc Âm!"
Bạch Diệc Phi lập tức gọi lại, "Nghĩa là sao? Anh là ai?"
Đối phương vẫn dùng máy đổi giọng, "Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là nếu anh không đi thì Tần Hoa sẽ gặp nguy hiểm".
Vừa nghe thấy lời này thì vẻ mặt của Bạch Diệc Phi thay đổi đáng kể.
Những người khác vẫn còn đang phấn khởi, không ai để ý tới tình huống của Bạch Diệc Phi, chỉ có Lý Cường Đông chú ý tới: "Có chuyện rồi?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, vẻ mặt có chút không tốt.