Lý Cường Đông vỗ vai anh: “Đi đi”.
“Nhưng…”, Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho Lý Tuyết, hơn nữa anh còn chưa gặp con mình.
Lý Cường Đông biết anh đang lo lắng nên nói: “Yên tâm đi, có bố ở đây rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cắn răng nói: “Vâng, cảm ơn bố”.
Nói xong thì anh rời đi, nhưng Lý Cường Đông đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Ừm, có chuyện này…”
“Dạ?”, Bạch Diệc Phi quay lại.
Lý Cường Đông làm như vô ý hỏi: “Vừa rồi là Lưu Hiểu Anh?”
Lúc trước ông từng gặp Lưu Hiểu anh nhưng vì lần này cô ta đeo khẩu trang làm phẫu thuật nên ông không nhận ra.
Bạch Diệc Phi giật thót, sau đó lập tức đoán ra được hẳn Lý Cường Đông đã biết chuyện giữa anh và cô ta nên hơi chột dạ mà gật đầu.
Lý Cường Đông không nói gì nữa, ông vỗ vai anh: “Con mau đi đi, nhớ cẩn thận. Vợ con của con đang chờ con trở về”.
Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Anh tự trách mình bởi vợ anh vừa sinh xong mà anh còn chưa đến thăm cô, con cũng không gặp đã rời đi.
Anh không phải là một người chồng mẫu mực.
Nhưng anh cũng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác.
Sau khi Bạch Diệc Phi chạy ra khỏi bệnh viện thì vẫn lái xe của Ngưu Đại, vội vã đến chùa Phúc Âm.
Ngồi đền nằm ở ngoại ô thành phố Bắc Hải, dân cư thưa thớt, xung quanh chỉ có một trại tạm giam cùng một công xưởng.
Bạch Diệc Phi lái xe đến trại tạm giam rồi xuống xe, đi vào chùa Phúc Âm.
Bởi vì chiếc xe này là của Ngưu Đại nên nếu cứ lái thẳng vào thì chuyện anh bắt được anh ta sẽ bị lộ.
Chùa Phúc Âm nằm ở lưng chừng núi, muốn vào thì phải trèo lên bậc thang rất dài. Sau một dãy bậc thang dằng dặc mới đến cổng chính của ngôi chùa. Cánh cửa chùa được tu sửa trông rất hùng vĩ, cũng rất cao, tạo cảm giác trang nghiêm.
Sau khi bước qua cánh cổng thì phải đi qua một rừng cây rồi mới đến phần trung tâm của ngôi đền.
Bạch Diệc Phi bước qua bậc thềm tiến vào khu rừng rồi lập tức phát hiện một người đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây.
Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy người này thì cau mày, đồng thời cũng nhận ra chuyện nói qua điện thoại vừa nãy là thật.
Bởi vì người trước mặt anh này là Hứa Đạo Trưởng.
Lúc ở trên đảo Lam, Bạch Diệc Phi đã đánh bại nhưng không giết ông ta mà đưa ông ta cho Tần Hoa để Tần Hoa ngăn ông ta về thủ đô.
Nếu Đạo Trưởng đã bình yên xuất hiện ở đây thì tức là Tần Hoa đã xảy ra chuyện rồi.
Bạch Diệc Phi híp mắt bước tới.
Đạo Trưởng lúc này cũng mở mắt, hai mắt tràn ngập thù hận nhìn anh: “Bạch Diệc Phi!”
Ánh mắt ngoài sự căm hận còn chứa đựng cả vẻ không cam lòng.
Lúc trước, với Đạo Trưởng thì Bạch Diệc Phi chỉ là một con kiến có thể giết chết bất cứ lúc nào, nếu không phải vì kho vàng thì ông ta đã dễ dàng mà giết anh.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, lúc quyết đấu người thua lại là mình.
Vì thế ông ta không phục, không cam lòng.
Nhưng ông ta không cam lòng thì có tác dụng gì?
Hiện tại, với Bạch Diệc Phi mà nói thì Đạo Trưởng không đáng để nhắc đến.
“Tần Hoa ở đâu?”, anh chỉ quan tâm vấn đề này.
Đạo Trưởng không trả lời câu hỏi của anh mà từ từ đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tao không phục!”
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu Tần Hoa không sao thì tôi có thể đánh một trận với ông, đánh đến khi ông phục thì thôi”.
“Còn nếu Tần Hoa đã xảy ra chuyện thì lúc đó cho dù ông có phục hay không, tôi cũng đánh chết ông!”
Đạo Trưởng nghe vậy thì cười độc địa: “Sư phụ nói thiên phú của tao quá mạnh, sợ tao sẽ vì vậy mà phạm lỗi lầm lớn cho nên đã phong tỏa một đường kinh mạch của tao”.
“Vì thế mà tao mới hay phải ngồi thiền, có như vậy mới không khó chịu”.
“Không những vậy, ông ấy còn ngăn cản võ công của tao tiến bộ, vì thế ám kình tích trữ trong cơ thể tao không bằng sư đệ, mà hiện tại…”
“ ngày trước, đại boss đã cứu tao, giúp tao đả thông đường kinh mạch đó. Bây giờ tao đã là cao thủ cấp rồi”.
“Vì thế, Bạch Diệc Phi, lần này tao sẽ đánh bại mày để mày bò dưới chân tao”.
Đạo Trưởng vừa nói vừa cười gằn.
Bạch Diệc Phi nghe ông ta nói vậy, mặt vẫn vô cảm, thậm chí còn thản nhiên lắc đầu với Đạo Trưởng.
Tiếp đó, tóc của Bạch Diệc Phi trong chớp mắt đã biến thành màu đen, vung nắm đấm về phía Đạo Trưởng.
“Rầm!”
Đạo Trưởng cũng không bất ngờ khi Bạch Diệc Phi ra tay. Ông ta không nhiều lời mà khép ngón tay lại, vươn bàn tay về phía nắm đấm của Bạch Diệc Phi.
Đạo Trưởng đã bước vào hàng ngũ cao thủ cấp , sức mạnh quả nhiên vượt xa so với trước đây, Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được rõ ràng ám kình của ông ta đã mạnh hơn nhiều.
Nhưng anh không hề rút lui mà sử dụng bộ quyền pháp Tần Hoa dạy anh.
Lúc trước anh không thể phát lực nhưng hiện tại đã làm được rồi.
“Rầm!”
Sau tiếng động vang dội, Đạo Trưởng bị đánh bật ra như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, đâm gãy mấy gốc cây phía sau.
“Hộc!”
Lúc dừng lại, Đạo Trưởng phun ra một ngụm máu.
Đạo Trưởng ngã lăn ra đất, nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt kinh ngạc: “Mày… Sao có thể?”
“Rõ ràng tao đã là cao thủ cấp rồi!”
Bạch Diệc Phi chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông mà cũng là cao thủ cấp ư?”
Đạo Trưởng nghe vậy thì kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Niềm tin mà ông ta dựng xây lâu nay hoàn toàn sụp đổ vào giờ phút này.
Lúc trước Bạch Diệc Phi muốn đánh nhau với ông ta thì phải tiến vào trạng thái cuồng hóa, nhưng hiện giờ mắt Bạch Diệc Phi không biến thành màu đỏ, tóc cũng không chuyển bạc, hoàn toàn không cần vào trạng thái cuồng hóa cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại ông ta.
Thật sự quá dễ dàng, chỉ cần một cú đấm đã hạ gục được ông ta.
Lúc này, Đạo Trưởng cuối cùng cũng ý thức được sự cách biệt giữa hai người, đồng thời mắt ông ta cũng dần dần tràn ngập sự sợ hãi.
Ông ta muốn đứng lên bỏ chạy nhưng chỉ ăn một đấm đã khiến ông ta mất hết sức lực, ông ta chỉ có thể không ngừng bò về sau.
Nhưng…
Thực ra vừa rồi Bạch Diệc Phi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, chỉ là không giống lúc trước mà thôi.
Bởi vì những gì đã trải qua trước đây khiến anh hiểu ra được rất nhiều điều, đặc biết là lần nhìn thấy trăng máu trên biển đã khiến anh tự do khống chế việc tiến vào trạng thái cuồng hóa mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo.
Sau khi trở về, gặp được người bạn cũ trên thuyền, vợ chồng ông Từ trong viện, kể cả những chuyện bi thương mà anh gặp phải cũng khiến suy nghĩ trong anh thay đổi.
Từ đó khiến anh hiểu ra rất nhiều điều, cũng khiến anh sau khi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì cách nhìn nhận sự việc cũng khác, vì thế tóc anh sẽ không chuyển bạc, mắt cũng không biến thành màu đỏ.
Nhận thức tăng lên khiến anh hiểu hơn về cổ võ. Chẳng hạn như Tần Hoa mất năm để thành thạo quyền pháp nhưng hiện tại Bạch Diệc Phi lại dễ dàng hiểu được những tinh túy trong đó hơn nữa còn vận dụng nó một cách thành thạo.
Vì thế cho dù Đạo Trưởng cũng tiến bộ nhưng vẫn chẳng là gì với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi từ cao nhìn xuống ông ta, trông thấy dáng vẻ chật vật của ông ta thì bật cười: “Biết ông bây giờ trông thế nào không?”
“Giống chó chạy đường cùng”.
Nghe vậy, Đạo Trưởng trợn mắt, sau đó không chịu được mà ngã ra đất.
Không phải chỉ vì cơ thể ông ta không chịu được nữa mà còn vì tinh thần ông ta đã sụp đổ.
Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng hai mắt vô hồn thì biết ông ta sau này chỉ còn là đồ vô dụng.
Anh không quan tâm nữa mà đi thẳng về phía ngôi chùa.
Cuối cùng cũng đến được đền chính. Mà đứng ngay cửa là một người mà Bạch Diệc Phi vô cùng quen thuộc – Liễu Chiêu Phong.
Nơi này cách chỗ Đạo Trưởng cả một khu rừng nên Liễu Chiêu Phong hoàn toàn không nhìn thấy cảnh Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng đánh nhau hồi nãy, cũng vì vậy mà Liễu Chiêu Phong lúc này tràn ngập sự tự tin.
“Lại đánh bại Đạo Trưởng, mày cũng có tý tài năng đấy”, Liễu Chiêu Phong cười gằn.