Đường Song Nguyệt xoay xoay cái chén trong tay, khuôn mặt hướng về phía Hạ Tử Phong hỏi: "Ngài cảm thấy thế nào? Tất cả những điều đó đều là sự thật.
Nếu ngài không tin có thể điều tra một chút." Hắn nghe sơ qua cũng có thể hiểu được.
Nam nhân lúc nãy là Phong Vũ, ca ca của Phong Vân, hai huynh muội họ theo Đường Song Nguyệt từ nhỏ.
Chỉ là chuyến đi đến Hạ quốc lần này của hắn có chút chắc trở.
Hạ Tử Phong cũng hiểu nàng đối với những người thân thuộc vô cùng tử tế, không vì những lễ giáo hà khắc mà để họ chịu khổ.
Hai người họ ngồi thưởng trà thêm một lúc rồi Hạ Tử Phong có việc phải đi gấp.
Đường Song Nguyệt uống thêm một ngụm trà, trong lòng tiếp tục suy tính việc khác.
Một tuần trôi qua, Phong Vũ cuối cùng cũng tỉnh, miệng vết thương dần khép lại nhưng tất cả không phải ngẫu nhiên mà có được.
Đường Song Nguyệt vạn bất đắc dĩ mới dùng đến Cúc Đằng Huyết.
Thứ thuốc này là do ngoại công đặc biệt điều chế cho nàng phòng thân, mặc dù là đồ tốt nhưng tác dụng phụ thì không chắc.
Nếu không phải vết thương kia không liền thì đã không cần dùng đến nó.
Hai tuần này, cả hoàng cung tất bật hơn bao giờ hết.
Đường Song Nguyệt vừa lo cho Phong Vũ vừa phải chăm chỉ vào cung cùng hoàng hậu và mấy vị phi tần đi lễ phật.
Nàng thật sự mệt muốn chết.
Ngay cả Hạ Tử Phong cũng biến mất tăm kể từ lần thưởng trà đó.
Nàng nghe Vương quản sự nói rằng tình hình bên Nhị hoàng tử không ổn nên Hạ Tử Phong phải đi gấp, chỉ kịp bảo hắn nhắn lại cho nàng.
Nàng có chút cảm thán, nếu hắn ở đây thì việc trong cung có lẽ đã nhẹ hơn một chút.
Đường Song Nguyệt chợt lắc đầu, từ khi nào mà nàng lại cần đến sự giúp đỡ của hắn cơ chứ.
Hôm nay, nàng cùng hoàng hậu và tam công chúa đến một ngôi chùa nhỏ ở ngoại thành.
Nghe nói ngày trước khi Hạ vương còn là thái tử phải thường xuyên ra trận, hoàng hậu cũng vì thế mà tới đây cầu bình an cho ông, từ đó trở thành thông lệ hàng năm.
Đường Song Nguyệt không có hứng thú với chuyện này lắm.
Khi còn ở hiện đại, nàng thường trốn đi đến mấy nơi này với bà nội, vừa đông người lại còn nhàm chán.
Đi nửa canh giờ thì tới nơi, trụ trì chờ sẵn ở cổng nhanh chóng tiếp đón họ vào trong.
Vì Phong Vân phải chăm sóc Phong Vũ nên người đi cùng nàng lần này là Tô Yến.
Tô Yến chốc chốc lại nhìn ngó xung quanh, Đường Song Nguyệt cảm thấy nàng ta có vẻ bồn chồn liền hỏi nhỏ: "Ngươi sao vậy?" "Không sao, chỉ là ta có cảm giác hơi bất an." Tô Yến đáp lại.
Đường Song Nguyệt vỗ vỗ tay nàng ta, nói: "Chắc lúc nãy đi đường hơi xóc nảy khiến ngươi thấy mệt.
Thả lỏng chút đi." Tô Yến thở dài một hơi, sau đó theo chủ tử vào trong.
Đường Song Nguyệt cùng hoàng hậu vừa dâng hương xong, tính ra ngoài tản bộ một lúc thì từ đâu xuất hiện mất kẻ đeo mặt nạ xông tới.
Mấy tên hộ vệ đi theo hét lớn: "Bảo vệ chủ tử.
Mau đưa họ vào trong." Lương mama vội vàng đưa hoàng hậu và công chúa đi trốn.
Tô Yến cùng Đường Song Nguyệt nhanh chóng đi theo.
Tiếng đao kiếm bên ngoài vang lên từng hồi, hoàng hậu chắp tay trước Phật tổ không ngừng cầu nguyện.
Một lúc lâu sau, tiếng động bên ngoài dừng lại, Tô Yến hé cửa sổ ra xem sau đó chạy lại báo cáo với Đường Song Nguyệt.
Nàng nghe xong liền gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện với hoàng hậu: "Bên ngoài có vẻ yên tĩnh, nhi tức ra ngoài xem sao.
Mẫu hậu cùng hoàng muội cứ ở yên trong này đã." Hoàng hậu nắm lấy tay nàng nói: "Con cũng phải cận thận đấy." Đường Song Nguyệt gật đầu.
Rồi nàng cùng Tô Yến ra ngoài.
Quả nhiên như lời Tô Yến nói, mấy tên hộ vệ đều ngã xuống hết rồi, mà mấy kẻ đeo mặt nạ thì vẫn còn hơn một nửa.
Tên cầm đầu thấy nàng thì liền cười khinh bỉ: "Ha ha ha, hai con đàn bà ra đây thì có thể làm gì.
Chi bằng đi theo mua vui cho bọn ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng." "Vậy sao?" Đường Song Nguyệt tháo bỏ băng mắt, đôi mắt xanh kia lần nữa lại xuất hiện trước mặt nhiều người.
Tên cầm đầu có chút đờ ra, hỏi: "Ngươi..
là người Thủy tộc của Lương quốc?" "Xem ra Thủy tộc rất nổi tiếng? Nếu ngươi muốn biết rõ hơn có thể trực tiếp đi hỏi diêm vương." Đường Song Nguyệt nhặt thanh kiếm lên xông về phía hắn.
Tiếng đao kiếm lần nữa lại vang lên, mà một màn vừa nãy đã bị công chúa nhỏ nhìn thấy.
Tịch Nhan công chúa vẫn luôn hiếu kì về vị tẩu tử này nên nàng rất hay chú ý đến những hành động nhỏ.
Vừa nãy khi Đường Song Nguyệt ra ngoài, Tịch Nhan không nhịn được mà nhìn theo từ phía cửa sổ, nàng không rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy tẩu tử đã tháo băng mắt ra rồi.
Sau đó bọn họ xông vào đánh nhau.
Tịch Nhan vội quay lại chỗ hoàng hậu vừa lo sợ vừa phấn khích.
Lương mama nhìn thấy biểu hiện kì lạ của công chúa định ra ngoài xem sao.
Tịch Nhan thấy vậy vội ngăn lại, nói nhỏ: "Mama đừng ra ngoài thì hơn.
Hoàng tẩu..
ừm..
đang giúp chúng ta thoát nạn." "Nhưng mà bên ngoài lại đánh nhau rồi, một người mù.." Lương mama nói được một nửa, nhìn biểu cảm có chút không vui của tiểu công chúa đành không dám nói nữa.
Bên này, Đường Song Nguyệt vì đỡ cho Tô Yến một kiếm mà tay phải bị thương.
Tên cầm đầu nhìn đám huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống nhưng có thể khiến Đường Song Nguyệt bị thương liền cười đầy vui vẻ nói: "Ha ha ha, các ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy nhưng kịch hay đến đây là kết thúc rồi." Hắn lao người về phía Tô Yến, hai tên còn lại đồng thới tiến về phía Đường Song Nguyệt.
Chỉ là tên kia còn chưa kịp tới chỗ Tô Yến thì huynh đệ của hắn đã gục xuống, máu dần loang ra một mảng.
Hắn còn chưa hiểu chuyện gì liền bị roi của Tô Yến siết quanh cổ.
Hắn cố vung kiếm lên nào ngờ roi siết càng chặt, khiến hắn khó thở mà khuỵu xuống.
Đường Song Nguyệt đi về phía hắn, bắt đầu tra hỏi: "Nói, ai là người phái ngươi đến?"
Câu hỏi vừa dứt, nàng thấy máu chảy ra từ miệng hắn, xem ra là cắn thuốc độc tự tử rồi.
Tô Yến thu roi, giúp Đường Song Nguyệt buộc lại băng mắt vừa đúng lúc đám người hoàng hậu mở cửa.
Vị trụ trì kia cũng từ đâu xuất hiện, không ngừng khấn Nam mô a di đà phật.
Hoàng hậu vội vàng đi xuống, nhìn một bên y phục của nàng loang lổ vết máu, tay phải còn bị thương, có chút xót xa: "Con bị thương rồi.
Chúng ta phải nhanh trở về cung.
Lương mama mau đi chuẩn bị đi.".