Trên xe, không khí có chút im lặng, Lương mama và Tô Yến ngồi đánh xe ở bên ngoài.
Bên trong, Tịch Nhan đột nhiên chuyển sang ngồi cùng phía với Đường Song Nguyệt.
Nàng đoán tiểu công chúa này có điều muốn hỏi.
Nhưng Tịch Nhan chỉ tiến sát về phía nàng, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Hoàng hậu lắc đầu nhìn tam công chúa, nói: "Đứa trẻ này, sao cứ dính lấy hoàng tẩu của con vậy? Đừng làm phiền đến Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi.
Mau đến đây." Tịch Nhan định từ chối nhưng Đường Song Nguyệt lại lên tiếng trước: "Nhi tức không sao, mẫu hậu cứ để muội ấy ngồi cạnh con cũng được." Hoàng hậu thấy nàng nói vậy cũng không kéo tam công chúa về phía bà nữa.
Khi tới hoàng cung, Đường Song Nguyệt muốn về phủ băng bó vết thương nhưng hoàng hậu nhất định muốn nàng ở lại để chữa trị.
Hết cách nàng đành phải theo hoàng hậu tiến vào.
Thái y rất nhanh đã được mời tới.
Sau khi băng bó xong xuôi, hắn dặn dò nàng vài điều rồi viết một phương thuốc đưa cho Tô Yến, nói chút nữa nàng ta tới Thái y viện lấy là được.
Lúc Lương mama tiễn thái y ra ngoài, vừa hay gặp Nhị hoàng tử Hạ Tử Ngôn và Lục hoàng tử Hạ Tử Phong đi tới.
Hạ Tử Ngôn thấy thái y đi ra liền vội vàng hỏi: "Mẫu hậu bị bệnh sao?"
Lương mama mời hai người họ vào, bình tĩnh đáp: "Bẩm Nhị điện hạ, là An vương phi bị thương nên hoàng hậu mới cho gọi thái y.
Xin hai vị điện hạ chờ một chút để lão nô đi bẩm báo với hoàng hậu." Hạ Tử Ngôn gật đầu, sau đó lẩm bẩm: "An vương phi, An vương phi..
Sao tên này nghe có chút quen thuộc vậy? Phong, đệ có thấy.."
Hạ Tử Ngôn nhìn về phía Hạ Tử Phong, chỉ thấy mặt đệ đệ có chút lo lắng.
Hạ Tử Ngôn lại tự suy ngẫm An..
An..
hình như lục đệ được phong là An vương..Lương mama lần nữa bước ra, mời bọn họ vào trong tẩm điện.
Bên trong, hai lớn một nhỏ đang uống trà, không khí có phần vui vẻ.
Hoàng hậu nhìn thấy hai người con trai của mình càng thêm phấn khởi.
Sau khi bọn họ hành lễ xong, Hạ Tử Phong tiến về phía Đường Song Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Ta nghe nói nàng bị thương, vết thương có nặng không? Có bị thương chỗ nào nữa không?"
Trước những câu hỏi có phần dồn dập của Hạ Tử Phong, trong tim nàng có chút ấm áp len lỏi qua nhưng thứ tình cảm này ngàn lần không thể phát triển.
Đường Song Nguyệt giả bộ ho khan nói: "Ta không sao.
Vết thương nhỏ thôi."
Hạ Tử Ngôn cuối cùng cũng nhớ ra, đệ đệ của hắn đã cưới thê rồi.
Ngày đó, tình hình biên cương bất ổn nên hắn không thể về dự.
Hắn đi về phía Đường Song Nguyệt, vui vẻ vỗ vai Hạ Tử Phong ngồi kế bên, giọng sang sảng: "Đây hẳn là thê tử mới qua cửa của đệ phải không? Không tệ, không tệ nha.
Mới đó mà đã vượt qua vị ca ca này rồi.
Ha ha ha."
Tam công chúa kẽ giật tay áo hoàng hậu cố ý nói cho ai đó nghe thấy: "Mẫu hậu nhìn Nhị huynh kìa, huynh ấy lại ghen tị với Lục huynh rồi." "Nha đầu kia, muội nói ai ghen tị hả? Ông đây mới không thèm có thê tử nhé." Hạ Tử Ngôn giả bộ hùng hổ xông về phía Tịch Nhan, tiểu công chúa vội núp sau lưng hoàng hậu tránh kiếp nạn.
Hắn cũng thôi diễn trò, sau đó cầm lấy chén trà trên bàn, đưa tới trước mặt Đường Song Nguyệt nói: "Hôn lễ của hai người ta chưa được uống rượu mừng.
Nay ở đây lấy trà thay rượu, chúng ta cùng uống một chén chứ?" Nàng đưa tay ra, nhận lấy chén trà, nở nụ cười rồi nói với hắn: "Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.
Nhị huynh, mời!"
Hạ Tử Ngôn ngửa cổ uống cạn chén trà, sau đó hắn như nhớ ra điều gì hỏi lại: "Lục đệ muội, muội tên là gì?" "Nhị huynh cứ gọi ta là Tiểu Nguyệt." Nàng từ tốn đáp lại.
Hạ Tử Ngôn cảm thấy vị đệ muội này tính cách có phần thoải mái giống hắn.
Rồi hắn lại giống như lúc ở quân doanh, tra hỏi một lượt.
Hạ Tử Phong không nghe nổi nữa liền cắt ngang câu chuyện của Nhị huynh hắn.
Hắn nhắc tới vết thương của Đường Song Nguyệt, chỉ thấy Tam muội của hắn có vẻ hào hứng lắm.
Tiểu công chúa chạy tới chỗ Hạ Tử Phong bắt đầu kể lại: "Hôm nay tẩu tẩu cùng với nha hoàn của tẩu ấy đã cứu muội cùng với mẫu hậu.
Tẩu ấy còn tháo cả.." "Đồ của tên cướp." Đường Song Nguyệt nghe thấy tình hình không ổn vội lấp lim sang chuyện khác.
"Nhưng mà ý muội.." công chúa nhỏ vẫn muốn nói tiếp nhưng bị hành động của Đường Song Nguyệt gây chú ý.
Nàng lấy ra đồ vật mình nhặt được lúc soát người tên cướp.
Đó chỉ là một cái đầu mũi tên.
Đường Song Nguyệt thuật lại một cách ngắn gọn câu chuyện.
Hạ Tử Ngôn thấy đầu mũi tên này có chút quen thuộc, nói với nàng: "Ta có thể xem chút không?" Đường Song Nguyệt giao lại đồ vật.
Sau một hồi ngắm nghía, hắn quay sang hỏi nàng: "Muội có biết đây là đầu mũi tên của Đông quốc không?"
Đường Song Nguyệt giả bộ hoảng hốt nhưng thật ra nàng biết từ đầu rồi.
Vốn nàng không định đưa món đồ này ra vì nó sẽ dẫn đến sự giao động giữa hai nước.
Nhưng nàng càng không thể lật tẩy bí mật của mình được.
Không khí chợt trầm xuống, hoàng hậu nhận ra tình hình khó xử này, liền nói: "Hôm nay mọi người đi đường đều đã thấm mệt, nhanh về nghỉ ngơi đi.
A Phong con nhớ chăm sóc Tiểu Nguyệt cẩn thận, đừng để con bé cầm đồ.
Ngày mai là tất niên, ta hi vọng các con sẽ đến đông đủ.
Được rồi, nhanh về đi.".