Sau khi rời khỏi Trường Xuân cung, Hạ Tử Phong lần nữa nâng bên tay bị thương của Đường Song Nguyệt lên ngắm nghía.
Vừa nãy hắn không dám xem kĩ, bây giờ mới thực sự đánh giá vết thương này.
Đường Song Nguyệt cho rằng hắn làm trò, lại có mấy cung nữ đi qua thì thầm.
Nàng tính rút tay lại, đột nhiên nghe hắn nói: "Chắc là nàng đau lắm.
Vết thương này phải do ta thay nàng chịu mới đúng.
Chỉ trách ta đi lâu quá."
Đường Song Nguyệt thấy hắn tự trách, cũng không nỡ rút tay lại, nói câu an ủi: "Dù là ai trong hoàn cảnh đó cũng không chắc đã tránh được.
Ít nhất ta cảm thấy vui vì người bị thương không phải mẫu hậu và Tịch Nhan." Dọc đường đi ra xe ngựa, Hạ Tử Phong để tay nàng như lão phật gia, đám nô tài trong cung nhìn thấy liền khen tình cảm phu thê An vương thật tốt.
Chính nàng nghe thấy cũng không tránh khỏi một phen ngại ngùng.
Tô Yến đã lấy xong thuốc ở Thái y viện, nàng ta đang đứng chờ hai người họ ở ngoài xe.
Bên cạnh, một chiếc xe ngựa từ từ đi tới.
Một vị công công thấy người từ trong xe bước xuống nhanh chóng nói: "Dương thượng thư, hoàng thượng chờ ngài đã lâu." "Được, phiền công công dẫn đường" vị Dương thượng thư nọ chợt dừng bước nhìn sang bên cạnh.
Thân ảnh thiếu nữ thấp thoáng phía sau xe khiến hắn cảm giác có chút quen thuộc.
Dưới sự thúc giục của vị công công kia, hắn lại tiếp tục cất bước.
Sau khi Dương thượng thư đi khỏi không lâu, Hạ Tử Phong và Đường Song Nguyệt cũng xuất hiện.
Nàng liền cất tiếng gọi: "Tô Yến, chúng ta về thôi..
Tô Yến!"
Tô Yến nghe tiếng gọi chợt giật mình.
Nàng ta nhìn thấy Đường Song Nguyệt thì chạy lại giải thích: "Vừa nãy ta có chút suy nghĩ nên không nghe thấy người gọi." Đường Song Nguyệt gật đầu, rồi bọn họ cùng nhau trở về phủ.
Đi được một đoạn, Đường Song Nguyệt chợt cất tiếng hỏi: "Vị nam nhân lúc nãy chào hỏi chúng ta có vẻ rất vội vàng, không biết.." "À, nàng nói Dương Khải đại nhân sao? Hắn ta là thượng thư bộ lễ, mấy ngày này bận rộn cũng chẳng có gì là lạ." Hắn từ từ đáp lại lời nàng.
Bên ngoài, Tô Yến nghe xong khuôn mặt thoáng biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt ban đầu.
Dương Khải là phụ thân của nàng ta, sau năm năm rồi nàng mới gặp lại.
Tô Yến vốn là nhị tiểu thư danh giá của Dương phủ, vì sự bất công của Dương Khải mà nàng tự tay cắt đứt quan hệ cha con này.
Về đến phủ, Hạ Tử Phong trực tiếp bế Đường Song Nguyệt từ trên xe đến tận Nguyệt Ảnh Các.
Nàng bị một phen bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Ngài đang làm gì vậy? Ta có thể tự đi được." Hạ Tử Phong bỏ ngoài tai lời nàng nói, đáp: "Bây giờ thân thể nàng không tiện, chút chuyện này có là gì." "Ngài là đang chê ta bị mù sao?" Đường Song Nguyệt nghi vấn hỏi.
"Ta không hề nói như vậy." Trên khuôn mặt hắn bất giác nở nụ cười.
Hạ Tử Phong ở Nguyệt Ảnh Các không lâu sau đó thì rời đi.
Đường Song Nguyệt liền gọi Tô Yến vào phòng nói chuyện.
Nàng tháo băng mắt, rồi trực tiếp vào vấn đề: "Dương Khải là phụ thân ngươi phải không?" Tô Yến có chút giật mình, nàng ta không ngờ môn chủ lại biết chuyện này.
Tô Yến ấp úng trả lời: "Cái đó..
sao người biết?"
Đường Song Nguyệt nhún vai nói: "Chút chuyện này thì có gì khó, ta biết ngươi có nỗi khổ không nói.
Nếu ngày mai, ngươi cảm thấy ngại phải đối diện với hắn thì có thể ở lại trong phủ, cùng Phong Vân, Phong Vũ đón năm mới." Tô Yến vội xua tay: "Không, không, lão với ta bây giờ chỉ là người dưng.
Thứ ta muốn chỉ là ở bên cạnh người lâu một chút."
Đường Song Nguyệt nhìn biểu cảm của Tô Yến có chút mắc cười, sau đó rủ nàng ta tới hậu viện thăm Phong Vũ.
Bây giờ, Phong Vũ đã khôi phục kha khá, cũng bắt đầu luyện công trở lại, chỉ là nếu vận động mạnh quá thì có chút đau.
Phong Vân im lặng ngồi một bên gọt hoa quả cho hắn.
Thấy Đường Song Nguyệt tới, bọn họ liền dừng tay, đứng dậy hành lễ.
Nàng bước tới cầm lấy trái táo đang gọt dở của Phong Vân cắn một miếng, nói: "Mấy người thật rườm rà, ta nói bao nhiêu lần rồi, lúc chỉ có chúng ta thì cần gì hành lễ." Phong Vũ từ tốn trả lời: "Đây là An vương phủ, lễ nghi không thể qua loa." "Phong Vũ à Phong Vũ, sao ta thấy ngươi ngày càng giống ngoại công của ta vậy? Ngươi nói xem ở đây ngoại trừ bốn người chúng ta cũng chỉ còn mỗi Tiểu Thanh, mà cô bé đấy chạy đâu rồi không biết nữa.
Khoan nói đến việc đó, ta có vài chuyện muốn thảo luận với mọi người." Nàng vừa ăn táo, vừa bước vào trong phòng.
Khi Hạ Tử Phong trở về trời đã tối, hắn bước vào phòng mang theo cả hơi lạnh vào cùng.
Đường Song Nguyệt lúc này vừa tắm xong, nàng đang ngồi trải tóc trước gương.
Nàng nhận ra người vừa bước vào phòng là Hạ Tử Phong nhưng không một ai lên tiếng.
Hắn cởi áo khoác ngoài treo lên giá, rồi tự rót cho mình một chén trà ấm.
Hạ Tử Phong ngắm nhìn nữ tử trước mặt, hắn nghĩ cưới nàng cũng không phải là lựa chọn không tốt.
Nàng biết quan tâm, cũng rất lương thiện, không gây chuyện huyên náo giống như mấy tẩu tử của hắn.
Hắn nghe nói nàng biết cả nấu ăn, dù là công chúa không được sủng ái, mắt cũng không nhìn được nhưng có mấy người thuộc hoàng thất biết nấu ăn cơ chứ.
Hạ Tử Phong bước tới chỗ Đường Song Nguyệt cầm lấy chiếc lược bắt đầu trải giúp nàng.
Đường Song Nguyệt cả kinh một phen, vội vàng nói: "Vương gia, cái đó..
ta tự làm được." Hắn vẫn như cũ, cầm lược trải nhẹ nhàng như sợ làm nàng đau.
Một lúc sau, hắn đặt lại chiếc lược lên bàn, đi tới trước mặt nàng rồi ngồi xuống nói: "Hơn hai tháng qua, ta biết nàng phải gả đến Hạ quốc cũng không dễ dàng gì.
Nhưng ta đã cưới nàng thì ta phải có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ nàng.
Ta biết đây chỉ là hôn nhân lợi ích nhưng ta lỡ thích nàng rồi thì phải làm sao?".