Tháng , Hogwarts lần nữa khai giảng. Tom chợt cảm thấy thế giới phù thuỷ quả nhiên vẫn là nơi tốt nhất, không có âm thanh bom đạn phá nhiễu ngày đêm cũng không sợ súng ống của kẻ thù. Ở trong tàu, nhóm phù thuỷ máu lai đang vô cùng hăng say thảo luận về vấn đề chiến tranh ở thế giới Muggle, đối với điều này Tom hoàn toàn không hứng thú mấy. Hiện tại hắn chỉ chăm chú chơi đùa cùng thú nuôi mới của mình- Nagini. Xuất phát từ sự an toàn của đứa nhỏ nên hắn cuối cùng vẫn quyết định mua một con rắn không có nọc độc. Một người một rắn cứ thế ngồi trên ghế nói chuyện, do đó lúc Abraxas bước vào liền bị cảnh tượng này doạ sợ.
Tuy đã sớm biết người trước mắt là hậu duệ của Salazar Slytherin, có thể nói được xà ngữ nhưng mỗi khi nghe âm thanh tê tê kia Abraxas vẫn cảm thấy tương đối nổi da gà do đó khi hắn cùng Sauron bước vào đều đồng loạt nhăn mày.
"Cậu cùng thú nuôi mình nói gì thế ?" Abraxas ngồi xuống kế bên Harry bắt đều trêu chọc Tom, "Nó tâm sự mỏng về cuộc đời nó hả ?"
"Nó nói với tôi là nó thích ăn trứng luộc nhưng chỉ thích lòng đỏ chứ không thích lòng trắng.", vuốt nhẹ đầu con rắn trong cái lồng nhỏ, Tom thản nhiên trả lời sau đó dời tầm mắt nhìn sang Harry, "Vừa hay thằng nhãi này cũng khá kén ăn, chỉ thích ăn lòng trắng chứ không muốn ăn lòng đỏ."
"Tom không ăn cà rốt !" Bánh bao nhỏ tức giận nghiêng đầu lập tức đứng lên án anh trai mình, "Mama cho cà rốt, anh ấy bỏ cho em."
Tuy rằng có chút ngọng nghịu nhưng quý tộc Malfoy và Zabini vẫn nghe hiểu được. Cả hai người nhìn nhau rồi bật cười lớn "Cà rốt...cậu thế nhưng sợ cà rốt !"
Mặt Tom trong tức khắc liền vặn vẹo biến đen, nhãi ranh này sinh ra chắc chắc là để khắc hắn. Bao nhiêu việc hắn làm cho nó nào là ngủ cùng (?), thổi bong bóng (?) thế nhưng đều không bằng một củ cà rốt. Tên nhóc này thế nhưng lại bán đứng hắn, Tom đứng lên mỉm cười đáng sợ ngoắc ngoắc tay hướng đến chỗ Harry.
"Lại đây nhóc."
"QAQ"
"Lại đây. Đừng để ta nói lần hai."
Nhìn Tom rồi nhìn Abraxas bên cạnh, Harry rất thức thời bỏ chạy, nhào vào lòng của quý tộc tóc bạch kim. Hành động này triệt để chọc giận Tom, cảnh tượng hai người ôm nhau hắn cực kì ngứa mắt vì thế hắn đứng lên chuẩn bị xách đứa nhỏ về để trừng phạt một trận.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, "Xin lỗi tôi có thể vào không ?"
Cửa gỗ lập tức được mở ra, là Huynh trưởng nhà sư tử Charlus Potter. Bộ quần áo chói mắt của nhà Gryffindor rơi vào tầm mắt của ba con rắn nhỏ, đối với việc Charlus muốn tiếp xúc với Harry hắn không hề có ý định ngăn cản dù sao người ta cũng là ông nội của nhãi ranh. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, hắn sẽ lặp đi lặp lại lời đó nhiều lần để nhắc nhở.
Màu đỏ của nhà sư tử quả thật chói mù mắt. Chẳng lẽ tổ tiên bên đó không lựa màu khác được ? Đây chính là suy nghĩ thầm kín của Tom.
"Potter, cậu tới đây làm gì ?" Abraxas là người đầu tiên có phản ứng, đương nhiên cái tên này không khiến hắn có suy nghĩ khó chịu gì tuy nhiên hắn cũng chỉ là người ngoài, hắn không ghét không có nghĩa là Tom không ghét.
"À, cũng không có gì, chẳng qua mẹ tôi nghe tin trường có một đứa bé, cho nên nhờ tôi mang cho nó một chút đồ chơi thôi, dù sao trong Slytherin các quý tộc đa số chiếm phần lớn, chắc hẳn đều không có khả năng nuôi trẻ con, mẹ tôi có ba đứa coi như cũng có chút kinh nghiệm." Charles đẩy một xe đồ đạc tiến vào.
"Cái này là xe cho trẻ con, bình uống sữa, bỉm, cùng...cậu xem đây là mũ hình quả dưa hấu đó, thật đáng yêu !"
Người này chỉ là ông nội của nhóc con, ông nội, ông nội... Tom tự thôi niên chính mình, hắn quan tâm nhãi ranh kia là việc bình thường, chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, khiến mặt hắn dần hơi nghiêm túc. Nhưng dẫu sao người kia cũng đã mang ít đồ tới, hắn vẫn cần lịch sự đáp lại, đặc biết là có xe đẩy hắn không cần phải suốt ngày ôm nhóc con kia nữa.
"Cảm ơn anh Huynh trưởng Potter." Một Slytherin như hắn mà lại cảm ơn Gryffindor, điều này khiến Chúa Tể Hắc Ám tương lai cực kỳ rối rắm.
Cuối cùng người tặng quà cũng có chút phản ứng, Charles gật đầu để đống đồ lại, nhéo má đứa nhỏ vài cái rồi rời đi. Hành động kia khiến không khí cũng đặc biệt dịu lại. Nhưng mà, Harry có vẻ không thích đồ vật kỳ quái này, thời điện Tom muốn ôm hắn vào xe trẻ con, nó liều mạng giãy dụa, lần đạp vào mặt Tom trong tiếng cười khó nén của mọi người. Tom tức giận quả quyết ném Harry vào trong xe đẩy.
"Được rồi, mi thắng !" Nhìn tên nhóc nhắm mắt đu trên cánh tay mình không buông Tom thở hắt một hơi, giơ cờ trắng đầu hàng.
Thằng nhãi này càng lúc càng khó chăm !
..
Chương này mới thấy sếp với Harry đáng yêu thế nào ('∀' )