Người ta thường nói tự làm bậy không thể sống, và hôm nay Tom đã thấm thía được ý nghĩa câu nói đó.
Vào thời điểm hắn tiến vào Đại sảnh đường, vừa ngước mặt lên liền bị gương mặt quen thuộc trên dãy bàn giáo sư doạ cho khiếp sợ. Hắn cúi đầu né tránh tầm mắt của người kia, giữ biểu tình lạnh nhạt nhất có thể, nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngồi. Tuy nhiên hắn cũng không biết rằng đồng dạng khi đó cũng đang có một kẻ đen mặt vì sự xuất hiện của người kia- giáo sư Albus Dumbledore.
Gellert Grindelwald cư nhiên dám xuất hiện tại trường học Hogwarts. Lão ta không sợ bị Dumbledore bắt trói quăng vô ngục?
Mặc dù Tom hiểu rõ mọi chuyện là do một tay mình thúc đẩy nên nhưng thời gian này đáng lẽ lão không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là kế hoạch mình thiết kế có phải đã bại lộ hay không nhưng sau đó hắn tự nhủ mình phải bình tĩnh không được kích động.
Abraxas nhìn lên chỗ Dumbledore đang nghiến răng rồi lại quay sang Tom đang nhăn mày, hắn không khỏi lắc đầu ngán ngẩm "Ôi Merlin..."
"Chơi với lửa là có ngày chết cháy đấy, Tom Riddle !"
Về sự mỉa mai lần này của Abraxas hắn hoàn toàn không ý kiến. Tom thở dài một hơi cảm thấy tương lai sắp tới của mình thật vô vọng, bàn tay thon dài vô thức xoa nhẹ mái tóc đen xù của Harry. Dường như cảm nhận được tâm tình không tốt của người giám hộ, Harry rất có ý thức ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng còn cười khẽ nắm lấy tay Tom chơi đùa.
"Hôm nay trường chúng ta nghênh đón vị giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, ngài Gellert Grindelwald !" Hiệu trưởng Armando Dippet đứng lên thông báo "Quý ngài đây là một học giả cực kì uyên bác và nổi tiếng tại Đức, ta nghĩ đã có rất nhiều trò nghe qua danh tiếng của ngài do đó ngày hôm nay chúng ta thật vinh hạnh khi có thể mời ngài ấy đến Hogwarts làm giáo sư cho chúng ta. Hãy cho ngài Grindelwald đây một tràng vỗ tay nào !"
Vỗ cái con khỉ khô ! Mặc dù trong lòng phẫn nộ nhưng Tom vẫn phải cắn răng vỗ tay theo mọi người. Chỉ cần lão già Gellert này làm tròn bổn phận giáo sư đừng chõ mũi vào chuyện hắn là được.
Tuy nhiên, sáng ngày hôm sau khi nhìn thấy Grindelwald ở trong giờ học mỉm cười ôn hoà với mình Tom chỉ có thể thở dài bất lực, hoàn toàn cảm thấy nguy hiểm rình rập.
Trong suốt tiết học, hắn không ngừng bị lão già đáng ghét kia gọi lên trả lời câu hỏi, hơn nữa còn phải làm mẫu phép thuật cho lão ta. Nhưng không thể không nói Gellert Grindelwald không hề hổ danh là Chúa tể Hắc ám, luận về phép thuật chính là cực kì xuất sắc do đó lúc luyện tập hắn học được không ít từ gã.
Grindelwald đến Hogwarts , đương nhiên ngoại trừ vì Dumbledore cũng còn vài nhân tố khác, bởi gã cảm thấy tên nhóc này có gì đó rất thú vị, ngoài ra gần đây sự nghiệp của gã tại Đức đang xuất hiện nhiều sức ép. Tất nhiên, gã cũng không cho rằng thằng nhãi mới tuổi có thể làm được cái gì lớn lao,nhưng thời gian thực sự quá trùng hợp khiến gã không thể không nghĩ ngợi.
Về Dumbledore, hôm nay thời điểm nhìn thấy người đó, gã không khỏi có chút vui vẻ. Cái vẻ phẫn nộ lẫn với kinh ngạc, so với thái độ ôn hoà thường ngày thật sự khiến gã cảm thấy cuộc sống sắp tới của mình rất đáng chờ mong. Điều khiến gã thấy bất ngờ là tên nhóc Riddle kia cực kì có thiên phú trong nghệ thuật hắc ám, tất cả các bài căn bản đều nắm giữ rất tốt.
Có lẽ lão đã tìm được phương thức tốt để giải trí. "Slytherin trừ hai điểm, trò Riddle, buổi tối xin mời ở lại lao động." Nhìn sắc mặt Tom khó coi, Grindelwald trong lòng vui vẻ, quả nhiên đặc quyền của giáo sư gã nên tận dụng thật tốt.
Tom lần đầu tiên trên lớp bị trừ điểm, thế nên toàn thể nhà Slytherin đều buông sách giáo khoa nhìn hắn và Grindelwald.
Trừ điểm ? Lao động công ích ? Chớp mắt mấy cái, Tom mới nhận ra người này đang nói tiếng Anh, chính mình bị trừ điểm và lao động công ích. Chúa tể Hắc ám trẻ tuổi lộ ra biểu tình lạnh lẽo, cuối cùng liếc nhìn người đàn ông lấy tư làm công cười nhạt. "Vâng, giáo sư Gellert."
Cứ chờ xem !
Grindelwald nghĩ nếu gã muốn Tom đầu quân cho mình hoàn toàn không khó, chỉ cần vung đũa phép lên là xong chuyện.
Kết thúc tiết học, tất cả các học Slytherin nhanh chóng tản ra ngoài, Tom đứng đó khoanh tay nhìn vị giáo sư lòng dạ con sói kia cười mỉa một cái "Giáo sư có chuyện mời nói, con hiện rất bận."
"Chăm sóc em trai đúng không ? Xem ra cậu đối với đứa bé kia rất là quan tâm..." Grindelwald bước tới bên cạnh hắn "Nghe nói trái tim của trẻ con cũng là một loại dược rất thần kỳ. Cậu biết điều đó không cậu Riddle ?"
"Hắc phù thuỷ nổi tiếng nhất thế giới phép thuật bị đánh bại bởi đứa nhóc tuổi cũng là một tựa báo không tồi đúng không giáo sư ?" Tom quay đầu, ánh mắt loé lên sát khí điên cuồng. Khí chất ngạo mạn và tàn nhẫn trong mắt chính là hình ảnh Voldemort năm mươi năm sau- cơn ác mộng kinh hoàng của thế giới phù thuỷ. Hắn vốn không muốn tính toán với lão già này nhưng nếu lão dám động đến thằng nhãi kia hắn cũng không ngại máu tanh lần nữa.
"Tôi hiểu rõ vì sao ông đến đây vì thế đừng để tôi trở thành trở ngại của ông Grindelwald. Chỉ cần ông chạm đến mấu chốt của tôi dù cho Dumbledore có cản tôi cũng giết ông !"
"Xem ra đứa bé kia đối với cậu rất quan trọng nhỉ ?" Grindelwald vẫn bình thản cười nhưng ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc. Đứa trẻ này nếu được bồi dưỡng tốt có thể trở thành một Chúa tể Hắc ám đời thứ hai.
"Tại sao cậu không chịu đi lao động phục vụ ? Chỉ cần một lát là có thể trở về chăm sóc em trai mình rồi ?"
Chúa Tể Hắc Ám tương lai hừ lạnh một tiếng, vung tay lên liền hoàn thành nhiệm vụ, hắn xoay người lao ra khỏi lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, quay người lại liền nhìn thấy Dumbledore âm trầm đứng ở cầu thang.
Nhìn Dumbledore, rồi nhìn lại Grindelwald đứng trong lớp, Tom thở dài một hơi. Hắn lần đầu tiên hoài nghi mình có phải hay không lúc ấy bị ểm bùa nên mới nhờ Grindelwald về đây kiềm chế Dumbledore.
Thật là một sai lầm lớn chết người.
Trải qua hai tháng, chỉ cần Grindelwald vừa nhìn thấy Tom liền lập tức kiếm cớ trừ vài điểm, có rất nhiều rắn nhỏ bởi vì tò mò đã đến hỏi hắn vì sao vị giáo sư mới cứ nhắm vào hắn mà trừ nhưng đáp lại là ánh mắt sắc lạnh như dao của Tom Riddle thậm chí bên nhà sư tử cũng đã có người qua nhiều chuyện bị hắn quăng cho một cái bùa choáng.
Và cuối cùng Tom Riddle chính thức bùng nổ.
Lão già khốn khiếp ! Dumbledore không thích lão là đúng !
Tom hít một hơi sâu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khoé môi đã nhếch lên nguy hiểm, Abraxas vốn đang đứng bên cạnh cũng đã né ra.
Mỗi khi Tom cười kiểu này chính là báo hiệu có kẻ sắp gặp nạn rồi...
..