Một năm không có Vịnh Thi trôi qua không hề dễ dàng, mười năm trôi qua, rồi lại thêm năm năm, Bạch Dĩnh vẫn ngày đêm đợi chờ. Năm nay Bối Kỳ đã gần bốn mươi tuổi, quen biết với Bạch Lộ Tư đã hơn mười năm, con cũng đã ba tuổi. Thế nhưng Bạch Dĩnh vẫn không thấy vợ mình trở về, cháu của nàng đã biết nói rồi, biết nhìn hình gọi tên bà ngoại. Ngư Ca năm nay đã chuẩn bị thi vào đại học, buổi sáng Bạch Dĩnh chở con bé đi học, nhà tuy gần nhưng Ngư Ca không dám đi bộ đi học nữa, Ngư Ca sợ nhất là đi bộ qua đường. Nỗi niềm ám ảnh này không biết bắt nguồn từ khi nào, Ngư Ca chỉ biết mình rất sợ, rất sợ sang đường.
Mọi ngày Bạch Dĩnh đều đúng giờ chở Ngư Ca lên trường học, sau đó đi đến cơ quan làm việc, đáng lẽ ra nàng không muốn làm việc cả. Nhưng khi nàng rảnh rỗi nàng thấy nhớ Vịnh Thi rất nhiều, thế nên phần lớn thời gian đều vùi đầu vào công việc. Ngư Ca học rất giỏi, chưa bao giờ mất thứ hạng nhất của mình, sức khỏe của Ngư Ca lại không tốt, rất hay cảm vặt.
Năm nay Ngư Ca đã mười bảy tuổi, ở độ tuổi ngây ngô của trẻ con pha với một chút trưởng thành của người lớn, cô bé để mái tóc dài mượt thả sau lưng, không uốn cũng không nhuộm. Trong trường học không ít nam sinh để ý Ngư Ca, thế nhưng cô bé lại chẳng thích ai cả, chỉ sáng cắp sách đến trường, chiều lại trở về nhà.
Ngư Ca biết bản thân mình là hồ ly, cũng biết mẹ mình là hồ ly, vào năm Ngư Ca mười tuổi vô tình biến thân thành hồ ly chạy khắp nhà, lúc đó con bé không hề hoảng sợ, chỉ thấy thích thú thân phận hồ ly của mình. Bạch Dĩnh dành phần lớn thời gian cho việc làm, sau đó phân bổ thời gian dạy dỗ Ngư Ca thành người, vì trong mười lăm năm nay hầu hết chỉ là làm việc thế nên trong công việc Bạch Dĩnh có được không ít thành tựu.
– Mẹ!- Ngư Ca từ trong phòng ngủ bước ra ngoài, mái tóc dài buộc hờ sau lưng, trên mắt đeo chiếc kính cận to tròn. Bạch Dĩnh để đôi giày cao gót của mình vào trên kệ, sau đó nàng móc áo khoác vào bên giá, hỏi, "Sao thế con?"
– Ngày mai đi họp phụ huynh cho con nhé?- Ngư Ca nũng nịu ôm cánh tay của mẹ mình, Bạch Dĩnh cũng chỉ cười nhẹ, gật đầu bảo mình biết rồi. Sau khi nàng tắm xong liền tất tả trong bếp nấu cơm cho Ngư Ca ăn. Vì Bạch Lộ Tư với Bối Kỳ sinh một đứa nhỏ, thế nên Bạch Dĩnh cũng chẳng biết xưng hô thế nào, chỉ gọi đơn giản là cháu nàng. Mọi hôm cháu nàng thường đến, bi bô bi bô cười đùa một chút rồi về, nay lại không thấy đâu.
Ngư Ca ăn bữa tối một cách ngon lành, còn luôn miệng kể chuyện hôm nay ở trường chơi vui thế nào. Bản thân Bạch Dĩnh luôn nghĩ sợ Ngư Ca học hành nhiều quá bỏ lỡ mất những thú vui của thuở học sinh, thế nhưng nàng cảm thấy con bé cũng chơi rất vui. Ngư Ca năm tám mươi sẽ có một cuộc sát hạch tư chất, nếu Ngư Ca qua, con bé có thể tự chọn độ tuổi nhân dạng của mình. Nhưng Bạch Dĩnh nghĩ với tư chất của Ngư Ca, một bài test nho nhỏ như vậy sẽ không làm khó được.
– Mẹ, mẹ quên đóng tiền học rồi hả?
Nói rồi Ngư Ca ngước mắt lên, đôi mày nhíu lại đăm chiêu nhìn mẹ mình. Bạch Dĩnh ngay lập tức a một tiếng, phát hiện ra bản thân quả thật quên đóng tiền. Thế nên Bạch Dĩnh nhanh chóng mở điện thoại chuyển khoản ngay cho trường. Ngư Ca giả vờ tức giận hừ một tiếng, sau đó cười:
– Mai đi họp nha mẹ, phòng X.
– Mẹ biết rồi, mai mẹ đi họp xong còn bận công việc một chút, con phụ đạo xong nhờ chị Kỳ chở về nha.
– Dạ mẹ.
Ngư Ca xúc thêm một muỗng cơm cho vào miệng, Bạch Dĩnh lau đi hạt cơm dính trên má con mình. Mỗi lần nhìn Ngư Ca Bạch Dĩnh lại cảm thấy như mình thấy được Vịnh Thi lúc còn trẻ, lúc nàng ấy nhỏ như thế này, tính tình nàng ấy có hoạt bát không? Hay vốn sinh ra đã trầm buồn, tĩnh lặng? Bạch Dĩnh càng nhìn càng nhớ Vịnh Thi, mười lăm năm trôi qua với hồ ly nàng không ngắn cũng không dài, thế nhưng ngày vắng Vịnh Thi, mười lăm năm như cả một đời người.
Mỗi năm trôi qua Bạch Dĩnh lại nhủ lòng ngày gặp lại Vịnh Thi càng gần, thế nhưng số bánh kem sinh nhật của Ngư Ca tăng lên, sự lo lắng của Bạch Dĩnh cũng tăng lên gấp bội. Nàng nhớ Vịnh Thi, nhớ đến trong những giấc mơ, nhớ cả trong đời thực. Hình bóng của Vịnh Thi như ma chú ám ảnh nàng, khi đã quen thuộc đối phương đến cả từng hơi thở, từng tiếng cười, cả mái tóc, làn da, làm sao có thể nào nói dứt liền có thể dứt được?
Người ta thấy một Bạch Dĩnh lớn tuổi, đoan trang, nét đẹp thuở thiếu thời như không hề phai nhạt. Người ta cũng biết một Bạch Dĩnh chết lặng vì tình, không thể mở lòng với bất kì ai. Thế nhưng không một ai biết Bạch Dĩnh vẫn một mực đợi Vịnh Thi, vợ của nàng quay trở lại. Nàng vẫn đợi, thủy chung một lòng chờ đợi vợ mình.
Sáng hôm sau, sân trường đông đúc các bậc phụ huynh đi họp, Bạch Dĩnh đậu xe vào bãi đỗ xe của trường sau đó tìm đường đến phòng học của Ngư Ca. Các phụ huynh khác trông đều lớn hơn nàng, Bạch Dĩnh nét mặt vẫn rất trẻ, nếu nàng cố tình để tóc tươi trẻ một chút, nàng chẳng khác gì chị của Ngư Ca. Thế nhưng từ ngày Vịnh Thi đi nàng chỉ để một kiểu tóc suôn thẳng, sáng dậy búi tóc ở phía sau, sau đó đi làm. Không có Vịnh Thi, nàng đẹp cũng không ai ngắm, có xinh tươi hơn nữa cũng chẳng có Vịnh Thi ở cùng.
Phòng học này cũng thật nhỏ, bàn ghế hệt như đồ chơi dành cho trẻ con, Bạch Dĩnh mang đôi giày cao gót nên không thể nào để chân vừa vào dưới bàn. Thế nên Bạch Dĩnh đành nghiêng nghiêng đưa đầu gối ra ngoài đường đi, nếu nàng biết bên dưới bàn thấp đến vậy nàng đã không mang giày cao gót.
Cô giáo chủ nhiệm là một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi, cô ấy có một làn da bánh mật duyên dáng, hàm răng trắng, đôi lông mày mềm mại. Nếu xét tổng thế, Bạch Dĩnh nghĩ cô ấy có thể đạt được điểm sáu trên mười. Cô ấy tự xưng mình tên Thẩm Giai Nghi, là chủ nhiệm của lớp này. Thật ra nội dung của cuộc họp cũng không có gì ngoại trừ ý muốn phụ huynh đốc thúc con em thi đại học. Bạch Dĩnh cũng giả vờ chăm chú nghe, lâu lâu lại cúi đầu check điện thoại một lúc.
– Bây giờ tôi phát cho mọi người giấy đăng ký học thêm cho các cháu, nếu muốn bổ túc để thi đại học thì mọi người điền vào đơn nhé.
Nói rồi Thẩm Giai Nghi mang theo một chồng giấy đi xuống bên dưới, nàng ấy phát mỗi bàn hai tờ, có vẻ như việc phát giấy như vậy là một thói quen của nàng ấy rồi, làm việc cực kì lưu loát, không vấp chỗ nào. Không ngờ đi đến chỗ Bạch Dĩnh lại vấp phải đầu gối của Bạch Dĩnh, suýt chút là té xuống sàn, cũng may Bạch Dĩnh nhanh tay lẹ chân giơ một tay rịt nàng ấy lại.
Thẩm Giai Nghi giật mình đến xanh mặt, nàng nghĩ suýt chút mình đã thành trò cười cho toàn khóa, không ngờ lại có người giúp mình một tay. Giai Nghi nhìn vị phụ huynh này, nãy giờ nàng không để ý đến, không ngờ lại có một vị phụ huynh lại xinh đẹp đến độ này. Nhìn xuống dưới bàn học có ghi chữ Ngư Ca, nàng mới gật gù, thì ra mẹ con bé xinh đẹp đến thế, không trách Ngư Ca cũng xinh đẹp đến vậy, mẹ là phượng hoàng, con gái không thể nào là gà con được.
– Cám ơn.
Nói rồi đôi má của Giai Nghi đỏ lên thấy rõ, nàng vội sửa sang lại tóc, sau đó lại đi một vòng phát cho các vị phụ huynh khác. Bạch Dĩnh cũng không thèm để ý, nàng chỉ chăm chú đọc tờ giấy đăng kí của mình, cân nhắc xem liệu Ngư Ca có thời gian để vừa chơi vừa học không. Dù nàng muốn Ngư Ca học hành nên người, thế nhưng đời hồ ly dài đằng đẵng, muốn học, học cả ngàn năm cũng được. Quan trọng là Bạch Dĩnh chau dồi thêm cho Ngư Ca để con bé đậu được kì sát hạch tư chất, nếu qua được, không còn thứ gì có thể gây khó dễ được tiểu Ngư Ca của nàng.