Một Mảnh Phù Hoa

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi họp phụ huynh xong, Bạch Dĩnh tức tốc chạy về cơ quan cho kịp giờ làm việc, nàng cũng không lưu lại gì cho Giai Nghi ngoại trừ bóng lưng khuất dần. Trong giây phút nhìn bóng lưng kia từ từ khuất khỏi, Giai Nghi thấy lòng mình nôn nao kì lạ, kể cả tiết sau nàng cũng không thể nào dạy nổi, chỉ nghĩ đăm chiêu nghĩ về người kia. Mẹ của Ngư Ca thật xinh đẹp, thành thục, Giai Nghi chưa từng có bạn gái, nhưng nàng nghĩ nếu người ấy là mẹ của Ngư Ca, nàng nguyện ý.

Buổi sáng họp phụ huynh, buổi trưa học sinh vẫn phải đến lớp phụ đạo như bình thường. Sau buổi dạy, Giai Nghi ôm theo một chồng sách lớn đi ra cổng, ngoài dự kiến thấy Ngư Ca đang đứng nhìn sang đường. Nếu mà xét ra, Ngư Ca không hề giống mẹ mình, tuy Ngư Ca đẹp nhưng lại đượm buồn, nét đẹp đài cát kiêu sa hơn mẹ con bé. Nàng nghĩ Ngư Ca giống bố nhiều hơn.

– Ngư Ca, em nhìn gì vậy? – Giai Nghi hỏi, sau đó đi lại gần Ngư Ca. Ngư Ca nghe cô giáo gọi mình liền quay đầu lại nhìn, nét mặt trong sáng như một thiên thần, Giai Nghi không nghĩ đây có thể là con của một cặp đôi bình thường. Nàng nghĩ ít nhất phải là con của một nghệ sĩ.

– Dạ, em đợi chị em đón về.

Ngư Ca lễ phép trả lời. Hôm nay mẹ nàng không thể đến đón, nhờ chị Kỳ đến chở về, thế mà đợi đến lớp tan học hết vẫn không thấy tới.

– Vậy sao? Sao em không gọi đi?

– Tắt máy rồi ạ.

– Có muốn đi xe bus về không? Nhà em ở đâu?

Ngư Ca nhìn bến xe bus đối diện, lòng thầm tính toán một chút. Bến xe ở kia có thể đi ngang qua nhà nàng, thế nhưng nàng lại không dám băng qua đường. Nếu mà nói với cô giáo nàng không dám băng qua đường chỉ có thể rước nhục.

– Dạ thôi. Em đợi chị em.

Giai Nghi thấy mình không thể nào lay chuyển cô bé, thế nên nàng quyết định băng qua đường. Không nghĩ vừa mới bước được một bước đã nghe tiếng Ngư Ca gọi lại.

– Cô dắt em qua với.

– Được.

Giai Nghi hơi cười, nàng nắm lấy tay của Ngư Ca dắt con bé sang đường. Vì Ngư Ca hơi sợ nên mồ hôi rịn ở lòng bàn tay, Giai Nghi cũng không để ý nhiều, chỉ im lặng dắt sang đường. Sau khi dắt được Ngư Ca sang đường, Giai Nghi cùng Ngư Ca đi đến trạm đón xe bus. Cô bé Ngư Ca này học hành rất giỏi, nhưng cũng là đầu têu của không ít vụ quậy phá, Ngư Ca không phải dạng học sinh cá biệt nổi trội. Ngư Ca là một học sinh tiêu biểu, là một người có thể khoác bên ngoài vẻ ngoài đạo mạo, nhưng sâu thẳm bên trong, cô bé nổi loạn hơn bất cứ ai.

– Mẹ em bận sao không gọi cha em đón?- Giai Nghi giả vờ lơ đễnh nhìn đồng hồ của mình, nàng chỉ hỏi rào trước một câu xem tình trạng hôn nhân của mẹ Ngư Ca như thế nào.

Ngư Ca cũng biết được những suy nghĩ trong đầu của Giai Nghi, nàng tuy là còn nhỏ, nhưng nàng là hồ ly ranh ma, những thủ đoạn tâm lý tinh vi nhỏ nhoi này không thể qua mặt được nàng.

– Cô về xe số mấy?

Giai Nghi thấy mình không thể hỏi được gì từ Ngư Ca, nàng đành ngồi xuống ghế chờ xe bus nhìn dòng xe đông đúc trước mặt. Ngư Ca cũng bắt chước nàng ngồi xuống bên cạnh, hai người cùng nhau chăm chú nhìn dòng xe chạy qua.

Đang ngồi thì có một chiếc xe thắng kịt lại chỗ hai người, người con gái trong xe đeo kính đen to bảng, vẫy vẫy tay nói:

– Cá con, nhanh leo lên xe, hôm nay mẹ con bao dì Tịch ăn tối này.

– Dì Tịch nói láo đấy, lên xe thôi con- Bạch Dĩnh nói, đường này rất đông xe qua lại, nếu nàng đỗ thêm một lúc không chừng xe kẹt một hàng dài.

Tiểu Ngư Ca mở cửa xe, sau đó nói với Giai Nghi rằng: – Em về nhé cô!

– À, cô chủ nhiệm của Ngư Ca sao? Chào cô- Bạch Dĩnh không thấy được người ở ngoài xe, chỉ đành chào hờ một tiếng.

Cổ Tịch thì thấy Giai Nghi rõ ràng hơn, cô giáo này đáng lẽ ra không nên có vẻ mặt trông chờ như thế chứ! Có gian tình! Cổ Tịch thầm nghĩ.

– Cô có rảnh buổi chiều không? Đi ăn với bọn tôi đi.

Bạch Dĩnh nghe vậy bèn húc chân mình vào chân Cổ Tịch, thế nhưng Cổ Tịch cười hì hì, ra vẻ không để tâm đến những biểu hiện phản đối của Bạch Dĩnh. Giai Nghi nghe mình cũng được mời nhưng nàng lại không muốn đồng ý quá vội, nàng vân vê dây túi xách của mình một chút, sau đó giả vờ ngập ngừng.

– Như vậy không tốt lắm, tôi có nấu cơm ở nhà rồi.

Ngư Ca vịn tay ở cửa, sau đó hờ hững buông một câu: – Cô đi ăn cùng mọi người cho vui.

– Phải đó, lên xe đi cô.

Giai Nghi giả vờ không thể nào từ chối được, đành leo lên xe ngồi. Nhà hàng "Tình" này tương đối đắt đỏ, muốn đặt được bàn cũng phải chờ đến cả tháng, không ngờ một ngày Giai Nghi cũng được bước chân vào. Chào đón Bạch Dĩnh, Cổ Tịch và Ngư Ca là Mị Tử, nàng mặc một chiếc váy suông màu trắng nhạt, Bạch Dĩnh cảm thấy càng ngày Mị Tử càng giống Vịnh Thi, từ mái tóc đến quần áo, không chỗ nào giống Mị Tử nữa. Càng giống Vịnh Thi, Bạch Dĩnh càng thấy Mị Tử đáng thương trong cuộc tình này.

– Cá con, con đói không?- Mị Tử xoa đầu Ngư Ca, Ngư Ca làm nũng ôm lấy tay Mị Tử, cùng nàng lên lầu. Nhìn bóng lưng hai người, trong giây phút đó tim của Bạch Dĩnh hẫng lại một nhịp, nàng lại nhớ đến vợ mình. Nếu nàng ấy còn sống, có lẽ nàng sẽ thấy bóng lưng của nàng ấy và con một ngàn lần như thế. Càng nghĩ, lòng Bạch Dĩnh càng trầm lại.

Giai Nghi đi sát bên Bạch Dĩnh, thấy thái độ của Bạch Dĩnh đang từ bình thường bỗng trở nên trầm mặc, vậy nên nàng hỏi: – Chị có chuyện gì không?

– Không có chuyện gì, chỉ là nhớ vợ một chút.

Nói rồi Bạch Dĩnh cười ngượng, nàng nhớ vợ nàng, điều này cả thế giới đều biết. Nếu nàng ấy còn sống có lẽ cũng đã bạc đầu, Bạch Dĩnh sẽ giúp nàng ấy nhuộm tóc, cùng nàng ấy tận hưởng những tháng năm bên nhau. Nhưng tất cả chỉ là trong giấc mơ không có thực của Bạch Dĩnh, khi hiện thực liên tục nhắc nhở nàng, nàng chỉ thấy lòng mình tê dại.

– Chị có vợ sao? Chị ấy có mặt ở đây không?

Bạch Dĩnh không nói gì, chỉ im lặng. Cổ Tịch đi trước đó vài bước nàng nghe thấy tất cả, lòng nàng một nửa muốn Bạch Dĩnh chung thủy một lòng với Vịnh Thi, một nửa muốn Bạch Dĩnh không sống cô quẻ thêm mấy mươi năm. Mâu thuẫn ngay cả trong lòng nàng, nàng chỉ thuận nước đẩy thuyền một chút, nếu họ có duyên, đó là chuyện của họ.

Nhìn xuống bàn tay của Bạch Dĩnh, Giai Nghi thấy chiếc nhẫn vẫn ngự trị ở ngón áp út, nàng thấy tâm mình dường như sắp chết. Một chồi non mới nhú lên nhưng lại không thể sinh trưởng, Giai Nghi cảm thấy buồn, nỗi buồn man mác qua ánh mắt.

Bên trong căn phòng vip này một lần nữa khiến Giai Nghi giật mình, nàng nhìn một chút liền biết cô gái khí chất ưu tú ngồi ở bên phải là tổng tài Tiết Thị, Tiết Ngữ Ngưng. Bên cạnh nàng ấy là Tiết Nhã Thư, chủ một chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng, nữ cảnh xinh đẹp Nghiên Mạn Hy, những người này thuộc hội độc thân hoàng kim. Vậy người tên Tịch… còn không phải Cổ Tịch? Tác giả của quyển Mộng Cảnh Khang?

Cổ Tịch hạ mắt kính xuống đi lại gần Ngữ Ngưng, cúi đầu nói nhỏ điều gì đó, sau đó cười xòa. Giai Nghi như đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, những người này… Đều liên quan đến Ngư Ca? Cổ Tịch vừa hạ mắt kính xuống nàng liền nhận ra được, những người trong hội độc thân hoàng kim nổi tiếng đến mức có người nghĩ các nàng yêu nhau, thế nhưng các nàng chẳng bận tâm, chỉ sống theo kiểu mình thích. Người ta đồn rằng hội độc thân hoàng kim vì sống cạnh nhau quá lâu nên sinh tình, thế nhưng thông tin này chưa bao giờ được xác nhận.

– Cô giáo của Ngư Ca? Chào cô, Ngư Ca ở trường có ngoan không?- Ngữ Ngưng vui vẻ đứng lên đi lại gần, điều này khiến Giai Nghi cảm thấy áp bức, nàng lùi lại một bước, ấp úng nói, "Ngoan… rất ngoan."

– Vậy sao? Phải làm phiền cô rồi.

Giai Nghi lắc đầu: – Không sao đâu ạ.

– Tịch ơi, nhanh bóc tôm cho em- Nhã Thư nũng nịu nói, tuổi thì cũng đã hơn ba mươi nhưng chẳng thể nào trưởng thành nổi.

– Tịch ơi, nhanh…

Huyền Cơ chưa kịp nói xong, Mạn Hy đã lườm nàng một cái, Huyền Cơ bĩu môi, không nói thì không nói vậy. Cổ Tịch thật sự đã sống với gia đình vui nhộn này một thời gian dài, mãi nàng cũng quen. Sáu người vợ, sáu người, mỗi người một tính cách, nhà cửa cũng vì vậy mà vui nhộn hơn không ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio