Cứ việc nhóm cảnh sát Hoàng Kỳ Lâm không biết người đàn ông trung niên đi phía trước là ai, nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô hình từ ông ta mang tới. Cổ Quý An sống đến từng này tuổi, kinh qua hung hiểm, cũng gϊếŧ qua người, cái loại động vật tay dính đầy màu tươi dĩ nhiên là có lệ khí. Hơn nữa đôi mắt ông ta cùng Cổ Du Sương giống nhau như đúc, sắc bén lạnh lùng, mang theo khí phách cường giả trời sinh, khiến người ta không tự chủ tránh né, mà kẻ có cùng đẳng cấp thì cương ngạnh ra mặt.
Vương Tuấn Khải sắc mặt tái nhợt âm u nhìn Cổ Quý An, cổ chân dưới gầm bàn khẽ động, hắn cúi đầu xuống làm như không có gì xảy ra, ám mang trong mắt chậm rãi tắt đi.
Thực chất từ lúc bước vào Cổ Quý An đã chú ý đến hắn, nhưng cũng chỉ là nhìn xem đứa "con rể hụt" kia có bộ dạng thế nào chứ không phải nghi ngờ hắn là kẻ đêm qua chạm trán ông ta qua một lần. Akai Hana thì hoàn toàn không biết, chỉ nghiền ngẫm đặt ánh mắt lên mấy cảnh viên nữ trong cục.
"Cục trưởng Thiệu, đã lâu không thấy." Cổ Quý An chủ động lên tiếng, rất là hòa khí: "Đây là người anh em ở Phù Tang mới đến Trung đại lục đầu tư gây quỹ, tên là Akai Hana."
Cục trưởng Trùng Khánh trước kia là học sinh của Cổ Quý An, vội vàng đón tiếp nồng hậu. Đương nhiên phía sau cái bản mặt tươi cười với lớp mỡ dày che giấu biểu tình kia ai mà biết lão hồ ly này đang nghĩ cái gì, chỉ thấy Cục trưởng Thiệu nói vài câu, Cổ Quý An liền vỗ vai ông ta vô cùng thân mật, tựa hồ quan hệ thầy trò giữa hai người không tồi chút nào.
Nghĩ đến cái tay kia đêm qua vừa sờ một con người bị làm thành búp bê, Vương Tuấn Khải không tự chủ ớn lạnh sống lưng, cảm giác buồn nôn trào ngược lên cổ họng, hắn nhíu mày đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.
Vương Tuấn Khải nôn ra đều là nước chua, dạ dày co rút không quá thoải mái. Hắn chần chừ một chốc, sờ sờ túi áo lấy ra chewing gum mà người kia để lại, không khỏi suy tư.
Đêm qua thực sự là thập tử nhất sinh, cư nhiên có thể thoát ra khỏi đầm lầy đó được. Vương Tuấn Khải hơi chau đầu mi, lúc hắn tỉnh lại đã hơn năm giờ sáng, chính mình trơ trọi nằm ở gần cổng sau cảnh cục, bùn đất trên người cơ bản được thanh lý sơ qua, quần áo cũng là hàng mới toanh không phải của hắn. Hơn nữa trên trán còn nóng ấm nhắc nhở hắn đêm qua hắn bị rắn cắn trúng, lại không hề xảy ra phản ứng trái chiều. Vương Tuấn Khải biết rõ có người cứu mình, tiếc rằng từ đầu đến cuối hắn không thể biết được người đó là ai. Hiển nhiên đối phương ra tay cứu trợ lại không muốn để lại dấu vết, hắn có tra cũng tra không ra.
Nắm nắm lòng bàn tay, Vương Tuấn Khải nhanh chóng rửa mặt, nhắn tin cho Chiêu Tài Miêu để ý Cổ Quý An, chính mình về văn phòng trực ban tìm Vivian lấy chút thuốc sát trùng.
Tầm mắt thoáng chạm phải hai con ngươi đen bóng của Cổ Du Sương, Vương Tuấn Khải bất động thanh sắc, thoáng hiện ra địch ý: "Sao cô lại ở đây?"
Cổ Du Sương cũng không vui vẻ gì: "Cổ Cục trưởng bảo tôi đến đây mời anh tới văn phòng Cục trưởng Thiệu một chuyến."
Vương Tuấn Khải nghe thế, hơi cau mày, vẫn là tuân theo mệnh lệnh.
"Nghe nói cảnh cục Trùng Khánh mấy năm gần đây khá là yên bình, đều là do có chiến sĩ làm việc tận lực lao tâm, quả thật đáng khen."
"Đúng là có người ưu tú như vậy, đáng tiếc cậu ta chỉ muốn ở gần gia đình, nếu không đã sớm bị điều đến Cục Bắc Kinh làm việc rồi." Cục trưởng Thiệu cười hòa khí, trên mặt không che giấu kiêu căng. Đúng, cảnh cục chúng ta quả thật sở hữu nhân tài như thế đó, chẳng những làm việc hiệu suất cao mà khả năng hút tội phạm cũng mạnh nữa! Chỉ mới một, hai tháng đã giải quyết ba vụ án gϊếŧ người nghiêm trọng đó!
Vương Tuấn Khải bước vào văn phòng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, hắn gõ gõ cửa kính tỏ ý mình đã đến, khẽ gật đầu chào, không chút kiêng kị ngồi xuống bên cạnh Thiệu cục.
"Cậu chắc cũng nghe ba ba mình nói đến chuyện đính hôn giữa hai nhà." Cổ Quý An tán thưởng tác phong nhanh nhẹn trầm ổn của hắn, vào thẳng chủ đề: "Cậu nghĩ nên chọn tháng sau hay là tuần sau tổ chức lễ đính hôn?"
Cục trưởng Thiệu dĩ nhiên không biết chuyện này, bỗng dưng thấy Cổ Quý An chuyển đề tài cũng chỉ lộ ra chút sửng sốt. Nghĩ đến hai nhà liên hợp đúng thật là chắp cánh cho hổ, nhưng t tiền đề là Vương Tuấn Khải cái đứa nhỏ ương ngạnh này sẽ hợp tác sao?
Quả nhiên, Vương Tuấn Khải nghe xong chỉ bình tĩnh nhìn Cổ Quý An, chầm chậm nói: "Xin lỗi, tôi không đồng ý chuyện này."
Cổ Quý An không nghĩ đến đối phương sẽ từ chối tại trận, vốn ông ta muốn là có sự chứng kiến của cục trưởng Thiệu, Vương Tuấn Khải có muốn phản đối cũng phải nể mặt ông ta là thầy của thầy mình, nhưng là Vương Tuấn Khải này rất bướng bỉnh, không, phải nói là ngang tàng.
"Chuyện hôn thê của tôi là ai không phải là việc ba tôi có thể quản, hơn nữa tôi nghĩ Cục trưởng Cổ đến đây không phải chỉ nói đến chuyện này đâu? Chính sự quan trọng hơn, nếu không có gì liên quan, tôi xin phép đi trước." Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cục trưởng Thiệu, bơm thêm một câu: "Công vụ còn tại bàn làm việc, năng giả đa lao, người ưu tú thì phải cống hiến nhiều cho tổ quốc, lấy công làm đầu, phận làm công bộc của nhân dân như tôi, cái đầu tiên chú ý là làm sao quét sạch lũ tội phạm bơ bẩn trốn tránh dưới lớp vỏ bọc bình phàm, có đúng không nào?"
"Nhà có yên ấm thì đất nước mới phồn vinh, Vương đội trưởng, cậu chưa từng nghe qua sao?" Cổ Quý An ẩn ẩn nhìn ra hắn không thỏa hiệp, hơi nhấc mày đánh giá.
"Dĩ nhiên là chưa." Vương Tuấn Khải lễ phép cười nhạt, quay đầu đi rồi.
Bóng lưng này...
Cổ Quý An ánh mắt hơi đổi, tiếp tục trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Tuấn Khải trong lòng cố nén cảm giác ghê tởm, rảo bước về phòng, rồi lần thứ hai chưa thể ngồi được vào ghế mà khựng lại ngay tại cửa, ngữ khí vô cùng khó chịu: "Sao cậu ta có mặt ở đây?"
Vương Viên giật mình vội đứng dậy, nắm tay nhỏ vò góc áo, ánh mắt chuyển chuyển, vẻ mặt quẫn bách hết sức tội nghiệp: "Anh, anh,...Đội trưởng Vương, tôi..."
Vivian vội vàng giải vây: "Cậu ấy nghe nói anh đi nước ngoài không có mặt nên mới làm chút quà bánh tới đây chăm bọn tôi, sếp à, anh bớt phóng khí lạnh đi, Vương Viên đã làm gì đâu mà anh quát nạt cậu ấy như vậy chứ?"
Vương Tuấn Khải trong lòng tê tê buồn bực, rốt cuộc là cậu ta sợ mình đến mức nào mới nhân lúc mình không ở cảnh cục mà đến? Nhìn đến giỏ trái cây bánh ngọt trên bàn, hắn cũng biết là thái độ bản thân có phần gay gắt, nhưng là hắn không kìm được.
"Cậu cho rằng cảnh cục là chỗ có thể tùy tiện đến là đến chơi là chơi?" Vương Tuấn Khải lạnh lẽo nói, một chút cũng không hối cải: "Còn có mấy người, đang giờ làm việc lại nghỉ tay thảnh thơi là sao? Muốn bị trừ lương?"
Mọi người ái ngại nhìn Vương Viên, lại chui về chỗ mình, chỉ có Vivian và Willie đồng thời hừ mũi một tiếng, đoạt bánh trên bàn Vương Tuấn Khải nhét vào miệng nhai nuốt.
Đội trưởng không hiểu phong tình, người làm cấp dưới như bọn họ không tiện giải thích.
"Anh, anh hai, cái đó, là em sai...em không nên tùy tiện đến tìm anh..." Vương Viên nhỏ giọng nói, thấy hắn không để ý đến mình mà ầm ầm đi vào văn phòng riêng, vội đuổi theo nắm chặt cánh tay hắn: "Anh hai, sắc mặt anh không tốt lắm...?"
Vương Viên nắm đúng là cánh tay đêm qua bị rạch một đường, từ lúc Vương Tuấn Khải tỉnh lại vẫn không có băng bó, bị cậu nắm như vậy hiển nhiên là rách miệng vết thương.
"Anh hai, anh, anh bị thương...!"
"Câm miệng."
Vương Viên lập tức im bặt, cúi đầu lui cui lôi trong cái túi mình mang theo ra bông băng thuốc đỏ, vẻ mặt kiên định: "Anh hai, em, em giúp anh băng lại, nếu không xử lí để bị nhiễm trùng thì khổ...Này...Anh đổ mồ hôi nhiều quá, lẽ nào là bị nhiễm trùng rồi? Không được, mau đến bệnh viện.."
"Phiền phức, cậu cút ra ngoài cho tôi! Tôi có việc thì liên quan đếch gì tới cậu! Chính mình yên phận đi!!!" Vương Tuấn Khải không nhịn nổi nữa mà quát to, làm cả văn phòng bên ngoài cũng nghe thấy.
"Anh, anh mới phải yên, yên phận!"
Quần chúng lé mắt nhìn nhau, người vừa mới lớn tiếng là Vương Viên đúng không? Well, tình hình có biến!
Vương Viên siết chặt bông băng, một mực kéo tay Vương Tuấn Khải: "Anh hai, nếu anh không chịu phối hợp, em sẽ nói cho mọi người biết em là em trai của anh!"
Vương Tuấn Khải âm trầm nhìn cậu, sát khí không che giấu, Vương Viên lại làm như không thấy, thực sự muốn giúp hắn băng bó. Vương Tuấn Khải mạnh mẽ rút tay về, gằng qua kẽ răng: "Đừng tưởng hai lần tôi mang cậu ra khỏi chỗ của Cổ Du Sương là do tôi thương hại cậu, đừng dát vàng lên mặt mình, cậu là cái gì mà dám uy hiếp tôi? Cậu thậm chí còn chẳng có tư cách gọi tôi một tiếng anh hai!"
Bàn làm việc bị hắn đánh "rầm" một tiếng, mặc kệ máu đỏ tươm ra từ miệng vết thương, Vương Tuấn Khải giống như biến thành người khác, quỷ dị, tàn nhẫn, chứa đầy oán niệm không nguôi: "Giả vờ làm thánh mẫu mua chuộc lòng người? Học theo lối ăn mặc và động tác của người khác để che mắt thế gian? Cho dù người ở thế giới này đều mù, thì tôi vẫn là kẻ duy nhất không cần mắt mà vẫn phân biệt rõ ràng, cậu là cậu, em ấy là em ấy!! Cậu đừng hòng thay thế em ấy, cậu căn bản không phải Vương Nguyên!!!"
Vương Tuấn Khải trực tiếp đá văng cửa, thủy tinh loảng xoảng vỡ vụn bay xuống sàn nhà, hắn cúi đầu nện bước ra ngoài, thoáng cái đã biến mất trong dòng người đông nghịt.
Mọi người nín thở lén nhìn vào văn phòng, không dám làm kinh động đến Cục trưởng, đành phải cử Vivian đến xem xét tình hình. Có điều Vương Viên rất nhanh đi ra, đồng dạng cúi đầu hối hả chạy đi rồi, có người thở dài buồn bực, hình như Vương Viên lại khóc.
Vương Nguyên che lại ánh mắt ửng đỏ, nước mắt không ngừng tuôn, nhưng khóe môi lại câu lên một cung độ nhàn nhạt.
"Đã biết hắn sẽ ngược tâm cậu như vậy, còn cố dấn vào làm gì." Triệu Hâm tri kỉ chìa ra cái khăn giấy, giật giật khóe môi: "Tôi không biết cậu có bệnh thích bị ngược như vậy đấy."
"Anh hai còn ghét Vương Viên, tôi đương nhiên cao hứng." Vương Nguyên tiếp nhận khăn giấy, chẳng chút cảm kích: "Nhưng ảnh cũng chẳng nhận ra tôi là ai, có chút không vui."
"Chứng tỏ cậu diễn đạt chứ sao." Triệu Hâm đối với cái cảm xúc vui buồn lẫn lộn này rất là khó hiểu, lại móc ra một cái khăn giấy xếp thành cành hoa hồng: "Thi thể của cô gái kia được cảnh sát tìm thấy rồi, nó theo đường ống cống trôi đến tận phía nam Trung đại lục, còn bị gặm nhấm qua. Người giám định cho biết thi thể đã bị phân hủy đến % không thể xác định danh tính, cho nên sắp đem đi hỏa táng rồi."
"Trên thi thể có cái gì dị dạng?"
Triệu Hâm sâu xa liếc cậu một cái: "Quả nhiên nói chuyện với người thông minh rất khỏe, thi thi cô gái kia bị mất nội tạng, còn bị xé cổ họng."
"Thanh quản cô ta có vấn đề?"
"Không phải thanh quản, là thanh đới, bởi vì thanh đới quá rộng, lúc phát âm ra tiếng cô ta sẽ khá là trầm thấp so với các cô gái cùng lứa, cho nên Akai Hana lựa chọn bỏ qua thi thể đó."
Chỉ vì một thanh đới, liền gϊếŧ đối phương, ngay cả xác cũng không an táng?
Vương Nguyên cau mày: "Lẽ nào ông ta muốn tạo ra búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ hoàn hảo từ mọi góc độ?"
Triệu Hâm hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy chúng ta hình như đã phát hiện ra một chân trời mới..."
Vương Nguyên: "..."
"Nhân tiện nói với cậu." Triệu Hâm chân thành vỗ vai Vương Nguyên, trịnh trọng tuyên bố: "Akai Hana không có hứng thú với các thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng lão ta yêu cái đẹp, và xung quanh lão ta có không ít kẻ biếи ŧɦái có sở thích bệnh hoạn. Lúc tôi có được tin tức của cô gái xấu số kia, cũng nghe qua từ chỗ cung cấp thông tin bốn bé trai bảy tuổi đã mất tích cùng thời điểm với cô ta."
"Cho nên?"
"Cho nên cậu hãy mau hoàn thành kế hoạch trả thù rồi về với tổng bộ đi a." Triệu Hâm hắc hắc cười: "Tổng bộ sẽ bảo vệ cậu."
Vương Nguyên không nói lời nào mà nhìn anh ta, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bảo vệ?
Phải không?
Vương Nguyên cậu sau khi trở lại, ai cũng không tin tưởng.
"Ra rồi." Triệu Hâm rất hợp thời vươn tay chỉ trỏ, theo hướng ngón tay anh ta, Akai Hana và Cổ Quý An một trước một sau nối gót nhau ra khỏi cảnh cục, dáng vẻ hình như rất vội.
"Cậu đoán chuyện gì có thể khiến hai người bọn họ sốt ruột như vậy?"
"Tìm thấy nguồn hàng mới?" Vương Nguyên lẩm bẩm, rồi tự mình bác bỏ: "Không, có lẽ là lần ra tung tích kẻ đêm qua ác chiến cùng Cổ Quý An đi."
Hết Chương