Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại một nơi không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, người đàn ông lưng trần vung lên nắm đấm cứng rắn như bọc thép, mạnh mẽ đánh về phía trước, giáng xuống đòn chí mạng trực tiếp đánh bay đối thủ ra khỏi võ đài.

Tiếng hò hét xung quanh càng lúc càng vang dội, âm thanh hưng phấn hừng hực vọng đến từ bốn phía, mồ hôi cùng hormone cơ thể bừng bừng nộ khí, bắp tay cơ chân cùng trọng lực cơ thể hạ xuống vào điểm xuất phát, tựa hồ tùy thời đều có thể phát huy sức bật lên đến tận cùng, mở ra tiềm năng mới của cơ thể con người.

"Round . Karry, WIN!"

Vương Tuấn Khải nhảy xuống võ đài, ném đi găng tay màu đen đã dính không ít máu đối thủ, túm cái khăn lông quấn lên cổ, rời khỏi sàn diễn.

"Boss." đi bên cạnh hắn, hơi nhíu mày nhìn mấy vết bầm lớn nhỏ mọc lên trên thân hình khỏe khoắn, ái ngại hỏi: "Không vui?"

Vương Tuấn Khải không đáp, chỉ chìa tay ra, câm nín ném chai nước cho hắn, phiền lòng gãi đầu. Nếu có Tiêu Bắc ở đây phỏng chừng đã moi ra được lý do boss bất thường, nhưng mà, ờ... ngoái đầu nhìn mười tám đối thủ trước bị đánh đến gượng dậy không nổi, có chút nghi hoặc sờ cằm. Hắn biết Vương Tuấn Khải không phải là kẻ mạnh về cơ bắp, thậm chí có thể nói ưu thế của boss chỉ nằm ở tốc độ và phán đoán chứ không phải là sức mạnh, vậy vì đâu boss lại có thể hạ knock out mười tám võ sĩ đô to lực lưỡng chỉ trong vài tiếng đồng hồ?

nhíu mày: "Boss, anh dùng doping ()?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc im lặng, xem như là đồng ý.

Doping không xấu, nhưng dùng nhiều sẽ gây ảo giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ không khác gì ma túy, hơn nữa tất cả những loại chất ảnh hưởng đến trung khu thần kinh thì đều có tác dụng phụ kinh khủng nhất: gây nghiện.

chẳng biết boss nhà bọn họ vì cái gì phát rồ chơi với lửa, nhưng có vẻ hắn hiểu được tâm trạng của Vương Tuấn Khải lúc này. Từng trận đánh vừa rồi hắn đều nhìn thấy hết, và thậm chí không cần dùng trí não của một kẻ lăn lộn trong nhà tù sáu năm thì hắn cũng có thể đoán ra, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến Vương Viên.

Tuy rằng hắn không cảm thấy cái cậu nghệ sĩ kia có thể gây ra khúc mắc gì để một cảnh sát đột nhiên nổi điên đến mức này.

Bước ra khỏi khu đấu trường đen, bầu trời Trùng Khánh đã sớm tối mịt, đèn đường giăng giăng tứ phía, mặt đất ảm đạm vương vấn mùi ẩm mốc. Gần đây có lẽ sắp mưa, thời tiết thay đổi liên tục khiến con người ta uể oải vô cùng.

Cuộc điện thoại của Tiêu Bắc phá vỡ không khí lang man, khiến cho phiền não Vương Tuấn Khải vừa mới xả ra lại chảy về một ít: [Boss, phát hiện thi thể một cô gái chết dưới cống ngầm ở khu H, và ba bé trai bị gϊếŧ chết ở thành phố N!]

Cô gái kia vốn dĩ đã mất dung mạo, thời gian phân hủy dài cộng với việc bị vùi dưới cống ngầm khiến cái xác càng hoại tử nghiêm trọng. Động vật ăn xác và chuột cơ hồ đã gặm mất vài phần thân thể, làm cho việc khám nghiệm tử thi gặp chướng ngại không nhỏ. Cảnh sát thành H vốn cho rằng nạn nhân là bị gϊếŧ bởi kẻ thù, nhưng sau khi thông tin ba đứa bé trai tử vong ở thành N bị giới truyền thông bới móc, ngay lập tức vụ án được chuyển về Bắc Kinh.

[Bọn họ cho rằng đây là liên hoàn án, do một tên sát thủ biếи ŧɦái gây nên.] Tiêu Bắc ngao ngán cảm khái: [Nghe nói năm, sáu năm trước có một kẻ chuyên đào mộ người chết mổ nội tạng, vứt xác rỗng trở lại nghĩa trang, sau đó bị bắt vì tội hủy hoại danh dự và thể xác người chết. Với năng lực thêm mắm dặm muối của báo đài tin tức và khả năng qua trọng hóa vấn đề của cảnh sát, bọn họ cho rằng tên sát thủ kia sau khi ra tù đã tiến hóa thành một loại tội phạm mới: Vì không thỏa mãn thú vui với xác chết, nên tên hung thủ kia đành phải tìm đến người sống, hưởng thụ nét mặt ghê tởm của bọn họ trước khi bị gϊếŧ, rồi như cũ đào nội tạng, vứt xác.]

"Mặt đều bị phá nát, còn ghê với chả tởm." hờ hững nói: "Người đời chỉ biết phán định người khác qua một hành vi mà không nhìn bằng con mắt tổng thể."

[Nhân loại tầm nhìn hạn hẹp, lại ưa chuộng ý kiến số đông, sống bầy đàn còn tỏ ra là đoàn kết.] Tiêu Bắc bật cười khà khà qua di động, vẻ mặt bên kia đầu máy chắc chắn là vạn phần thấu hiểu: [Trăm ngàn sơ hở hạn chế như vậy, thảo nào "chỗ đó" muốn chế tạo ra người hoàn hảo, bách độc bất xâm đao thương bất nhập.]

"Có tin tức gì chưa?" Vương Tuấn Khải bỗng dưng lên tiếng: "Về cỗ máy mà tổ chức đó đang nghiên cứu?"

gật đầu: "Anh còn nhớ cậu con trai đã chết của Lâm Tú Linh chứ?"

Vương Tuấn Khải mơ hồ đoán ra điều gì, cau mày: "Lâm Tú Linh gia nhập tổ chức đó là vì muốn cải tử hoàn sinh con trai mình?"

"Anh cái gì cũng biết, mất vui." nhún vai: "Quả thật là thế, nhưng đường như tổ chức kia tựa hồ không cho Lâm Tú Linh biết, con trai bà ta vốn không thể cứu được nữa."

"Không thể cứu? Chẳng phải nói bọn chúng nghiên cứu thành công một sản phẩm rồi sao?"

"Đúng vậy, bất quá người không còn là người." nhếch miệng ghét bỏ: "Bọn chúng đem bộ não đã chết của Lâm Duy Viễn chuyển sang bộ phận khác, sau đó ghép não một người đã chết thân thể gắn lại vào thân xác Lâm Duy Viễn."

[Nói đến đây cũng thật là kinh dị.] Tiêu Bắc ai ai thở dài: [Tôi vẫn nghĩ mấy việc mượn xác hoàn hồn này chỉ có trong phim ảnh, ba cái trò hoán đổi đầu này tưởng chừng chỉ có Lục Phán () quan mới làm, không ngờ...]

"Việc này tạm thời chỉ có người ở bộ phận nghiên cứu và trung khu cao tầng biết, bản thân Lâm Tú Linh cũng không nghĩ tới con trai bà ta lại bị đem ra làm chuột bạch." lắc đầu: "Cũng không biết cái bộ não mới kia có xảy ra phản ứng dị thường hay không, túm lại sản phẩm vẫn còn đang trong quá trình quan sát, khó tránh khỏi xóc nảy chi tiết."

[Thế giới này thật lắm biếи ŧɦái, chỗ đào nội tạng chỗ đổi não. Cứ cái đà này, trắng đổi thành đen, lường lận dối trá cũng bị khoa học che mắt, thế thì phát triển khoa học làm cái quái gì chứ...]

"Nói như vậy, phát minh ra thuốc nổ và súng đạn cũng là tội ác muôn đời a, vì sao những nhà phát minh lại được tôn vinh đến tận bây giờ, còn lưu danh sử sách, thậm chí cho vào sách giáo khoa khai triển tri thức hằng ngày, làm hại tôi ngày xưa học môn lịch sử mệt chết..."

[Là do mình kém cỏi còn đổ tại thời thế? Có giỏi thì anh thử làm ra cái gì gây chấn động giới tri thức toàn cầu đi, rồi anh chẳng cần học cũng có người sùng bái anh thành thánh!]

Tiêu Bắc và anh một câu tôi một câu giỡn đến bất diệc nhạc hồ, chỉ riêng Vương Tuấn Khải trầm ngâm ở một bên, bình tĩnh lý trí mà suy xét.

Nội tạng biến mất, thi thể bị vứt bỏ, đây chắc chắn là tác phẩm của Akai Hana và Cổ Quý An không sai vào đâu được, nhưng hắn cảm thấy, việc đem não người này ghép vào sọ kẻ kia, dường như cũng có chút dính líu đến bọn họ.

Nói thế nào đây? Vật họp theo loài.

Mấy kẻ báo đời ăn tàn xã hội thì thường ở cùng chiến tuyến, có đúng không nào?

...

Cảnh cục Trùng Khánh, sáu giờ chiều lại chẳng ai buồn ăn cơm, toàn bộ đều gục trên bàn làm việc trừng mắt ốc nhồi oán hận nhân sinh.

Vì sao ư?

Vụ án của người chết tên James giả danh kia hoàn toàn đứt đầu mối!

"Tôi nói mấy người đừng có tra nữa, nếu là người làm thì chúng ta đã sớm tìm được chứng cứ rồi, đây nhất định là ma quỷ báo oán!"

Mấy ngày nay chẳng biết Hoàng cảnh quan đi điều tra kiểu gì, cư nhiên lại một mực tin vào tà thuật, luôn miệng nói cái chết của "James" do một tay quái lực loạn thần gây ra, còn ôm tham vọng tẩy não toàn bộ người trong cảnh cục.

"Cậu đừng có tào lào, chúng ta là cảnh sát, phải tin vào thế giới quan duy vật có hiểu không?!" Vivian chẳng kiêng nể mà cốc đầu cậu ta một cái, răn đe: "Nào có ma quỷ gϊếŧ người xong lại moi đi nội tạng mà không lấy trái tim đi?"

"Có khi là do con quỷ đó lúc còn sống bị bệnh tim nên quý trọng trái tim...!"

Quần chúng không hẹn cùng nhìn Hoàng Kỳ Lâm bằng ánh mắt cá chết.

"Được rồi Hoàng Kỳ Lâm, cậu ăn cơm cảnh cục, sống dưới pháp luật thiên triều, vậy mà lại phản chính tìm tà, muốn gia nhập ma giáo đấy phỏng?" Willie khoanh tay đứng tựa vào cửa chính, vị pháp y đại nhân hiếm khi nhàn đến phát hoảng than vắn thở dài liên tục, tuy rằng không có tử thi để giải phẫu thì nhàm chán thật đấy, nhưng vụ án rơi vào bế tắc, mọi người vò đầu bứt tóc đến sắp hói cả mảng cũng chẳng thấy tiến triển thì còn chán hơn.

"Bên phía Cổ đội trưởng thế nào? Cô ta chắc chắn không đơn giản bỏ qua vụ án, thậm chí bây giờ có khi còn nắm được đầu mối rồi ấy chứ!" Hoàng Kỳ Lâm ảo não ôm đầu quay cuồng: "Rồi chén cơm của chúng ta sẽ bị đoạt mất, danh hiệu cuối năm không được ban, ngay cả tiền thưởng cũng bị cắt xén, thậm chí còn phải tăng ca vào đêm giao thừa...! Vậy mà sếp, sếp của chúng ta, anh ấy đang ở đâu______!"

Mọi người đồng loạt quay đầu không dám nhìn.

Vương Tuấn Khải tay cắm túi quần đứng sau lưng cậu ta, đem tập hồ sơ ném lên đầu Hoàng Kỳ Lâm khiến thằng nhỏ giật nảy.

"Dù có gϊếŧ người tại bờ hồ hay không thì cũng phải đi tới hồ để ném xác, cho nên hiện trường vụ án chắc chắn có dấu chân." Vương Tuấn Khải kéo ghế ngồi xuống, khẽ liếc cái cửa phòng riêng bị mình hành hạ tan tành, mất tự nhiên ho khan: "Gọi người đến sửa cửa đi, tôi đền bù."

Chiêu Tài Miêu ngồi gần điện thoại nhất vội vàng cầm máy, mọi người thở phào, hay lắm, cuối cùng sếp cũng bình thường trở lại!

"Nhưng chúng ta đã tra quanh hồ nhiều lần, không hề thấy được dấu chân nào." Vivian đầu têu phát biểu, mô tả hiện trường: "Tôi cùng Dạ Nhất còn cố ý nấp tại khu vực phát hiện thi thể mấy lần, cũng không thấy ai khả nghi."

"Nói nghe một chút, hai người thấy được những ai."

"Một bà lão trung niên thường xuyên tập thể dục, một thiếu niên vẽ tranh thủy mặc, một người phụ nữ bán kem ốc quế..."

Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô nàng, Vương Tuấn Khải nhướng mày.

"Còn có...Vương Viên." Vivian âm thâm liếc hắn, thấy hắn chỉ ngẩn người mà không tức giận, gan to khai báo: "Cậu ấy đi chung với một người bạn, xem chừng cũng khá thân thiết."

Vương Tuấn Khải còn đang suy nghĩ Vương Viên tới đó làm gì, nghe đến đây liền nhịn không được cau mày.

Vương Viên có bạn không phải chuyện lạ đời, nhưng bạn của cậu ta hầu hết đều là vương tôn công tử thiên kim thiếu gia, số khác lại là bạn trên danh nghĩa hợp tác trong công việc. Nếu hắn không lầm thì đám người đó làm gì có ai sống ở Trùng Khánh?

Giả sử có đi chăng nữa, nơi bọn họ xuất hiện phải là mấy cái tòa nhà Hillstone Carola này đó chứ nào phải công viên tầm thường?

"Có hình chụp không?"

"Có a, nhưng không được rõ lắm đâu." Vivian nhún vai đưa di động qua, đập vào mắt là bản mặt to bự đầy vẻ mơ màng của cảnh sát Dạ Nhất nổi tiếng nghiêm túc.

Đám đông vây xem: "..."

Dạ Nhất: "..."

Vương Tuấn Khải nhìn cô một cái, phóng to góc trái màn hình lên. Khuôn mặt góc nghiêng hơi mờ của người trong ảnh không giúp người ta nhận ra cái gì, Vương Tuấn Khải cũng không thể xác nhận hắn có quen đối phương hay không.

Vivian đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người không thèm quan tâm, chỉ gãi cằm: "Kỳ quái thật đấy, lúc đó tôi nhớ rõ mình chụp rất đúng góc, còn cố ý đem Dạ Nhất ra làm lá chắn, lại chẳng chụp được hình đàng hoàng."

Di động bây giờ hầu hết đều có công năng chụp ảnh rõ nét, cho nên...

"Đây là có người cố ý dùng máy nhiễu tín hiệu phá hư hình ảnh?"

"Là người đó hay Vương Viên? Dù sao Vương Viên cũng là người nổi tiếng mà..."

"Nghe rất có lý..."

Tình hình vụ án lại lần nữa rơi vào bế tắc.

Cứ việc Vương Tuấn Khải biết rõ người hạ sát "James" giả là ai, nhưng không có bằng chứng cũng không có cơ sở hoài nghi, hắn đành phải ký thác vào việc hung thủ có quan hệ đặc biệt với Cổ gia. Hiện giờ hắn chỉ có thể chắc chắn Cổ Quý An không trực tiếp ra tay mà sai người hành động, bởi vì đồng dạng bị đào nội tạng, "James" chết ở Trùng Khánh, cô gái xấu số chết ở thành H, ba đứa bé trai chết ở thành N, hiển nhiên nhân thủ Cổ gia đã trải rộng đến mức này.

"Cũng không biết số nội tạng kia đi về đâu..." X-chan cảm khái, rùng rợn phát biểu: "Có khi đã bị mang đến hàng quán tiêu thụ cũng nên..."

Nói xong, cậu ta liền bị kỳ thị.

Phải rồi, nội tạng đi đâu? Vương Tuấn Khải cau mày, phần ký ức quen thuộc bị lật lại một chút, không cam tâm tình nguyện nói: "Bệnh viện?"

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio