Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hiện giờ vẫn chưa xác định được hung khí là thứ gì."

"Nhưng hung thủ chắc chắn có mặt ở đây, bởi vì, nạn nhân đã để lại một ám hiệu trước khi chết."

"Cho dù ai là hung thủ..."

Willie đứng trầm ngâm trước bản báo cáo tử thi, đầu mi nhíu chặt, thần thái nghiêm trọng mà chỉ khi xuất hiện các tình tiết tăng nặng trong vụ án anh mới biểu lộ, nhón lấy một miếng thịt xông khói nhét vào miệng nhai đến là nhộn nhạo: "Phải ăn no cái đã."

Vivian che miệng xoay người không đành lòng nhìn thẳng, Dạ Nhất bình tĩnh ngó bóng đèn bằng ánh mắt xa xăm, nhác thấy bóng người chạy ào vào nhà vệ sinh nôn mửa liên tục, tám phầm mười là Hoàng Kỳ Lâm rồi.

Ngay cả Vương boss cũng co quắp khóe miệng đứng lặng một bên, xem chừng mấy ngày nữa đánh chết hắn cũng không ăn đồ nướng.

Hắn đã thông cáo cho Cục trưởng nhanh chóng mang thiết bị đến hỗ trợ án kiện, nhưng nghe nói ở cảnh cục đang bận sứt đầu mẻ trán, tạm thời chưa có đủ binh lực để điều động sang bên này, đành tự cấp tự túc, bảo nhóm cảnh viên cứ chiếu theo lệ cũ mà làm, dù sao hắn có gấp thì cái xác cũng không thể vùng dậy khai sạch ra được. Vương Tuấn Khải một bên bày ba chữ S.O.S bằng màu vẽ ra, một bên xem báo cáo giám định tử thi sơ bộ của Willie, trên bàn đã có sẵn một miếng sanwich bơ và sữa nhiều đường.

Vương Tuấn Khải cau mày, hắn ghét đồ ngọt.

Ngoài trời đổ mưa lớn, nước như trút dội xuống pháo đài tĩnh lặng.

"Người chết tên Geogre Paul, là người Hoa gốc Latinh, năm nay hai mươi bảy tuổi, làm nghề bảo tiêu riêng cho gia tộc Andria đã hơn sáu năm, là một trong những vệ sĩ thân cận với cả Touri lẫn ông Li. Tính tình nghiêm túc cần mẫn, rất được lòng người xung quanh." Willie nhai nhai, chỉ vào báo cáo giám định: "Hung thủ là một kẻ có kiến thức về y học khá tốt, dứt khoát kiên định, một nhát là cắt đứt động mạch trên cổ nạn nhân, cũng tạo thành vết thương trí mạng gϊếŧ chết Geogre, sau đó hắn đợi thi thể đông máu rồi mới đốt ở nơi khác, mang tử thi cháy sém treo lên cửa phòng..."

"Của Vương Viên." Dạ Nhất tiếp lời: "Vì sao lại là Vương Viên?"

"Có lẽ phòng nam thần chiếm vị trí đẹp nhất chăng?" Hoàng Kỳ Lâm rất có phong thái "vì thần tượng giải vây": "Phòng nam thần là căn phòng thứ ba trên tầng hai, từ đó nhìn ra có thể thấy được ruộng hoa hướng dương xoay mặt về hướng đông, nếu là buổi sáng lúc bình minh thì đẹp biết bao."

"Geogre chết vào buổi chiều a." Vivian gõ gõ tài liệu: "Thời gian tử vong là mười bảy, mười tám đến hai mươi giờ, thời điểm nạn nhân tử vong chỉ có vài người tụ tập cùng chỗ với nhau, còn lại tự mình làm việc, không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Sếp, Touri kể cho anh nghe cố sự gì vậy?"

"Geogre là ân nhân cứu mạng của cậu ta."

Vương Tuấn Khải chuyển tầm nhìn lên báo cáo pháp y: "Năm Touri mười sáu tuổi từng bị rơi xuống hồ nước sau nhà, được Geogre cứu lên."

"Gia tộc bự thể này, chắc không phải là sảy chân rơi chứ?"

"Cậu ta nói là có người đẩy, hiện trường lúc đó có rất nhiều người, Touri căn bản không biết ai là thủ phạm."

"Người có khả năng tranh giành quyền lực nhất chăng?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Những người ở đó đều có khả năng."

"Gia tộc Andria chia làm hai nhánh chính, bổn tộc và phân tộc, trong đó bổn tộc do Li đảm nhiệm vai trò gia chủ, dưới Li là hai người em trai, một đã chết non, một còn lại từ bé sống ở Afganistan không rõ tung tích. Touri nói, năm cậu ta vừa lên cao trung, phát hiện ba ba mình mắc hội chứng hoang tưởng cấp độ nhẹ, đám người trong chi phân tộc liền nhao nhao lên bắt đầu lăm le vị trí cái ghế gia chủ, đều đưa con mình đến pháo đài này hòng làm thân cùng Li, muốn lọt vào mắt xanh của ông ta."

Vivian nhướng nhướng mày: "Hơ? Bộ bọn họ không thấy Touri sờ sờ đó sao?"

"Cậu ta không thích vị trí đó."

"Chậc, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra..." Hoàng Kỳ Lâm gật gật gù: "Là tôi, tôi cũng không thèm, ngồi lên có khác gì bàn chông đâu? Suốt ngày cứ phải đề phòng có người ám toán mình, ban ngày nơm nớp lo sợ, đêm về càng ngủ không ngon!"

"Phải chăng vì vậy...mà Li gửi thông điệp S.O.S cho chúng ta không?"

"Cũng có thể." Willie lật hồ sơ, kéo cái phong thư ra ngoài: "Loại phong bì này phát hành từ những năm tám mươi, hiện giờ đã được coi là di sản, muốn điều tra người cung cấp cũng khó a."

"Điều tra người cung cấp làm gì?"

"Xem hắn tài ba đến đâu, có thể pha lẫn hoa anh túc vào xenlulozo, tạo ra tác phẩm đáng nghiên cứu này." Willie nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khẽ gật đầu: "Là thật đó, ban đầu tôi cứ tưởng là vô tình dính mùi, sau mới phát hiện là thứ này được tẩm lên, nhúng qua hoặc là trộn cùng bột gỗ trong quá trình sản xuất."

Vivian nheo mắt: "Anh làm sao mà phát hiện được?"

"Không phải chúng ta đã có một vị khứu giác siêu nhạy sao?" Pháp y tiên sinh cười đến là man rợ: "Không tận dụng tài nguyên là phí của trời đó."

Vivian nhào đến bóp cổ Willie: "Anh dám đem nam thần của tụi tôi ra đùa hả? Bóp chết anh luôn!!"

"Cậu ấy tự nguyện hợp tác phá án mà!! Ặc ặc..." Nạn nhân vùng vẫy kêu la: "Hơn nữa phòng của cậu ấy xuất hiện xác chết, tâm trí Vương Viên đang rối loạn lắm..."

"Biết thế mà còn thừa nước đục thả câu à?! Ai dạy anh vậy chứ?!?" Vivian xù lông dậm dậm chân: "Tôi đi an ủi nam thần!"

"Nè nè đây là thời gian mẫn cảm, đừng có làm bậy nha..." Willie vuốt cổ họng, đắc ý nói: "Yên tâm đê, tôi đã làm công tác tư tưởng cho Vương Viên rồi, cậu ấy giờ là người của phe chúng ta, có động tĩnh gì sẽ nhanh chóng hồi đáp."

Dạ Nhất không đồng ý: "Dù sao cũng chưa biết là do hung thủ thích nhìn hoa hướng dương, thấy phòng Vương Viên phong thủy đẹp nên chọn hay là tên đó khúc mắc gì với Vương Viên, làm sao tin tưởng được cậu ta?"

Dứt lời, ăn hai đạo nhãn đao lia tới, cảnh sát Dạ kiên nghị ngẩng đầu.

"Người đáng ngờ không phải Vương Viên, cũng không phải Touri, mà là cái cô Anna kia, đúng không sếp?" Willie hướng Vương Tuấn Khải làm cái nghiêng đầu, chỉ thấy sếp sòng quả thật gật gật đồng tình: "Người phát hiện ra xác nạn nhân mới là nghi phạm đáng ngờ nhất, không ai lại gϊếŧ người xong rồi giấu trong phòng mình."

"Hung thủ cũng suy nghĩ được như chúng ta." Ngụ ý là Vương Viên có thể lợi dụng nguyên lý ngược chiều qua mắt cảnh sát.

"Nhưng cậu ta ở với tôi suốt thời gian án mạng xảy ra." Vương Tuấn Khải lành lạnh nói một câu, thành công khiến bá quan văn võ đồng loạt chết lặng. Dạ Nhất chỉ đành ngó đi chỗ khác, kỳ thật hắn cũng thấy điểm này mà.

Vương Tuấn Khải trầm ngâm một chút, xách áo khoác lên đi ra ngoài: "Hoàng Kỳ Lâm và Vivian tiếp tục thăm dò tình hình, Willie ở lại trông xác nạn nhân, Dạ theo tôi."

Dạ Nhất hơi bất ngờ, vội nối gót theo sau Vương Tuấn Khải, hai người đi dọc trên hành lang dài, cả một đường không nói lời nào. Mãi đến khi cảnh sát Dạ nhìn thấy điểm cuối hành lang, nhịn không được lên tiếng: "Sếp?"

"Bảo vệ Touri." Vương Tuấn Khải chậm rãi nói: "Còn có Vương...Viên."

"Sếp, anh cảm giác hung thủ sẽ nhắm vào một trong hai người đó sao?"

"Touri." Vương Tuấn Khải đáp: "Vương Viên chỉ là phụ."

"Cái gì...chỉ là phụ...?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày, quay ngoắt sang nhìn thiếu niên vừa mới lên tiếng, thấy thần sắc đối phương ngoại trừ có chút trắng bệch ra, không mấy hoảng loạn, hắn nhíu mi: "Cậu sao lại ở đây?"

Hỏi xong mới biết nó thừa cỡ nào.

Vương Nguyên điềm đạm nhìn Dạ Nhất bên cạnh, lại chuyển mắt về phía Vương Tuấn Khải, chọn lọc nói: "Tôi.. Phòng của tôi bị phong tỏa, cho nên Vivian sắp xếp cho tôi ở đây."

Căn phòng này cũng là phòng cho khách, chẳng có gì đặc biệt.

Dạ Nhất sờ mũi, lúc trước đứng xa đã thấy bất thường, giờ ở gần mới cảm giác bất thường càng lớn. Không khí giữa hai người này, nói thế nào đây, có chút vi diệu. Dạ Nhất đi theo dưới quyền Vương Tuấn Khải đã hai năm, luôn cảm thấy sếp của mình tuy bình thường vẫn hay trưng ra cái mặt lạnh chết người không đền mạng, lúc nói chuyện cũng sẽ tiết chế số câu chữ, nhiều khi không thèm ừ hử gì, nhưng chung quy vẫn biết Vương Tuấn Khải ngoài lạnh trong nóng, sẽ không tùy tiện phát lãnh. Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, sếp cũng có một trái tim băng giá, ngay cả là hắn - nhìn thấy Vivian chạy theo sùng bái cái người tên Vương Viên kia, không tránh khỏi khó chịu trong lòng thì cũng không tỏ ra chán ghét trắng trợn như sếp lúc này.

Đúng vậy, cảnh sát Dạ mơ hồ cảm giác được, Vương Tuấn Khải cực kỳ ghét Vương Viên.

Lẽ nào cậu ta và sếp từng có một đoạn nghiệt duyên oan trái, tỷ như là, Vương Viên cướp bạn gái sếp?

Dạ Nhất cũng thấy mình có chút hoang tưởng.

"Cái đó... anh...Cảnh sát Vương, vụ án có tiến triển gì không?" Vương Nguyên rụt rè nói: "Nếu tôi có thể giúp được gì..."

"Cậu và Touri Andria quen biết nhau bao lâu?" Vương Tuấn Khải cắt ngang nửa chừng khiến cậu sửng sốt một chút, rất nhanh đã đáp lại: "Khoảng bốn năm rồi."

"Cậu có biết Touri từng bị người ta đẩy xuống hồ không?"

Vương Nguyên gật gật lại lắc lắc: "Là vậy nhưng cũng không phải vậy."

Cậu hơi mím môi, khẽ nhíu mày, trên dung mạo tái nhợt hiện ra chút hoang mang: "Touri nói người đẩy cậu ấy chính là ông Li."

Dạ Nhất mở to mắt, nhưng Vương Tuấn Khải giống như không hề bất ngờ: "Lúc đó Geogre ở đâu? Ngay tại bên hồ?"

"Ưm, cậu ấy bảo, Geogre thỉnh thoảng vẫn hay tới chỗ cái hồ đó, nghe nói trước kia anh ta làm rơi một vật xuống hồ mà mãi chẳng tìm thấy được, cho đến nay vẫn không ngừng tìm kiếm."

Hắn nhíu mày: "Cho đến nay?"

"Đúng vậy...A, anh đi đâu?!! Bên ngoài còn mưa!"

Vương Nguyên kinh hãi chạy vào phòng tìm ô, Dạ Nhất đã rượt theo Vương Tuấn Khải, phóng tới cái hồ hai người nhắc đến. Nước mưa đã gột rửa ruộng hướng dương, hương vị sạch sẽ mang hơi ẩm đất nhàn nhạt, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng, từng giọt từng giọt mạnh mẽ rơi xuống văng tung tóe lên ba người, thẳng đến khi trước mặt xuất hiện một cái hố trũng lớn.

Bên trong nước không cao, tựa hồ là nhờ trận mưa này mới có nước, dù mưa đã làm trôi đi hầu hết dấu vết, nhưng mùi cháy sém khét lẹt vẫn như bị giam cầm mà thoang thoảng quanh đây.

Vương Nguyên thở hổn hển cầm dù che cho ba người, bộ dáng bị mưa ướt chật vật vô cùng.

"Cảnh sát Vương..."

"Tìm được rồi." Vương Tuấn Khải trầm thấp nói: "Hiện trường đầu tiên của vụ án."

Nơi Geogre bị một dao cắt cổ chết.

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio