Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm hố trũng chứa nước, bàn tay với những khớp xương cân đối rõ rệt thò xuống, chạm đến mặt nước lạnh băng. Hắn đưa lên mũi ngửi, quả nhiên ngoài vị bùn đất đậm đặc ra còn có mùi dầu thô.
"Trên thi thể có dầu thô." Dạ Nhất gật đầu xác nhận, đến giờ vẫn không hiểu sao sếp có thể từ mấy câu trò chuyện mà tìm được hiện trường đầu tiên gây án mạng. Hắn vô thức nhìn Vương Nguyên, người này không phải là biết cái gì rồi "vô tình" nói ra chứ?
"Tôi hiểu rồi." Vừa mới nhắc thì cậu minh tinh đã giật mình nói: "Hung thủ chỉ cần nói "tôi đã tìm được vật dưới đáy hồ", Geogre sẽ lập tức chạy ra đây."
Cảnh sát Dạ nghi hoặc --- Thần sắc đại minh tinh không giống đang diễn trò.
"Đáng tiếc nước rửa trôi gần hết chứng cứ rồi..." Vương Nguyên thất vọng nói, Vương Tuấn Khải liếc hiện trường một cái, quay về.
Pháo đài như cũ âm u, mưa mỗi lúc một lớn.
"Mùa này cư nhiên có mưa a...Vivian, chị nói xem có phải là do hôm nay bước nhầm chân ra đường không? Chúng ta chưa điều tra xong vụ ủy thác thì đã có án mạng xảy ra." Hoàng Kỳ Lâm chống cằm ngáp một cái, nhìn nhìn ba chữ S.O.S chói mắt, đột nhiên cảm thấy thứ này mang đến huyết tinh tai ương, bất giác rùng mình. Vivian một đòn táng thẳng xuống đầu cảnh sát trẻ tuổi, bĩu môi: "Mê tín dị đoan, cậu là cảnh sát, phải theo chủ nghĩa vô thần biết không!"
"Chậc, con người đối với các thế lực siêu nhiên tồn tại một loại sợ hãi nha." Hoàng Kỳ Lâm đính chính: "Tôi đang nghĩ, hai vụ này có phải trùng hợp hay không."
"Ý cậu là, hung thủ gửi thư ủy thác cho chúng ta, để chúng ta đến đây, sau đó gϊếŧ người dàn dựng cảnh rồi kéo cảnh sát vào?"
"Đúng vậy, thậm chí lợi dụng chúng ta tạo bằng chứng ngoại phạm..."
Vivian nghiêm trọng nhìn Hoàng Kỳ Lâm hồi lâu, giơ tay tẩn cho thằng bé một cú đau điếng: "Hoang tưởng là bệnh, phải trị."
"..."
"Lại nói, chúng ta đây lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy diện mạo của cô con gái ông Li." Nữ cảnh sát chống cằm: "Dù không sống ở pháo đài nhưng cũng phải để lại tấm ảnh chứ hả?"
Hoàng Kỳ Lâm chớp chớp mắt hai cái, hai người nhìn nhau, kéo đi tìm Touri.
Chàng họa sĩ trường phái siêu thực đang ngẩn người nhìn ban công nơi Geogre bị treo, thi thoảng lại sờ sờ cằm, sau đó há miệng lẩm bẩm cái gì đó, Hoàng Kỳ Lâm tò mò bước lại gần ghé tai vào, phát hiện Touri đang ngâm nga một bài hát tiếng nước ngoài.
Cậu lắc đầu với Vivian --- Nghe không hiểu!
"Ây? Hai người ở đây khi nào?" Touri kinh ngạc ôm ngực: "Đi không tiếng động sẽ hù chết người đó biết không!"
"Đây là hiện trường án mạng, ai cho phép anh vào hả..." Cảnh sát Hoàng lôi họa sĩ ra: "Lảng vảng ở đây người ta sẽ nghĩ anh là hung thủ đó nha."
"Tôi hát đưa tiễn vong linh cho Geogre." Touri giải thích: "Đó là một bài ca dân gian Italia, dùng để sưu hồn."
Hoàng Kỳ Lâm rùng mình một cái: "Ai dạy anh vậy chứ..."
"Mẹ tôi đó."
"..." Khẩu vị của quý phu nhân thật là nặng.
"Mẹ tôi trước kia là nghệ sĩ opera. Mười ba tuổi đã là thiên tài trong giới nghệ thuật, mười sáu tuổi gặp ba tôi rồi kết hôn cùng ông ấy, những tưởng sẽ có một cuộc sống gia đình hạnh phúc như mơ." Touri ngửa đầu cảm khái: "Dù sao thiếu nữ tuổi ấy đều có hoài bão lớn..."
"Mẹ anh mắc bệnh mất sao?"
"Nói đến việc này, có liên quan đến chứng bệnh hoang tưởng của cha tôi." Touri đưa hai người ra phòng khách, mở tủ kính lấy ra một quyển album ảnh cũ kỹ, thậm chí có phần nhàu nát. Mắt hai vị cảnh sát lóe sáng, tình tiết đáng chú ý!
"Đây là mẹ." Touri lật ra trang thứ hai, bức ảnh chụp một người phụ nữ trung đại lục xinh đẹp truyền thống, trên người mặc bộ sườn xám màu xanh lam nho nhã quý phái, nhìn ra Touri có hai, ba phần hao hao bà, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi cao một mét chín - chính là Andria Li. Họa sĩ chỉ chỉ đứa bé đứng bằng thắt lưng họ bấy giờ: "Đây là tôi. Năm đó tôi chín tuổi, vừa vặn năm sau là giỗ của mẹ."
Không khí có chút cứng ngắc.
"Kỳ thật tôi cảm thấy mẹ ra đi rất thanh thản, cũng là giải thoát cho bà ấy." Touri đẩy kính mắt, vẻ mặt thản nhiên không mảy may gút mắc, chỉ có giọng điệu là nhẹ hơn trước khá nhiều: "Cha không thương mẹ, cha chỉ để ý người phụ nữ khác."
Để nói ra được lời này, mà lại bình tĩnh như vậy, trên đời này quả thật không có mấy người.
Vivian trầm mặc một chút, hỏi: "Có ảnh của người nọ không?"
Touri lắc đầu: "Đều bị Liêu San San đem đi."
"Là cô con gái kia sao?" Thấy Touri gật đầu, Vivian tiếp tục truy vấn: "Cô ta và anh không ưa nhau hả?"
"Nói thế nào đây, cảm giác có chút kỳ quái." Trực giác của họa sĩ tuy rằng không nhạy, nhưng họa sĩ đối với thay đổi nhỏ xung quanh mình quan tâm rất kỹ, ánh mắt của Liêu San San ngày xưa thế nào đối với Touri vĩnh viễn không thể quên, hắn thậm chí có thể phác họa ra từng đường nét của ánh mắt đó, chỉ cần bình lặng hồi tưởng lại là có thể mường tượng ra sự bài xích cùng cực của Liêu San San: "Có đôi khi cô ấy tỏ vẻ thân mật cùng tôi, lại có đôi khi tỏ ra xa cách, lúc nóng lúc lạnh chẳng biết đường nào mà lần. Có một dạo Liêu San San suốt ngày bám lấy tôi đòi dạy vẽ tranh, thời gian sau cứ như người dưng nước lã, nhìn cũng không nhìn tôi một cái."
"Có khi nào Liêu San San kia mắc chứng tâm thần phân liệt không nhỉ?"
Touri lắc lắc: "Không có, cô ấy rất bình thường, so với tôi còn bình thường hơn."
Đương nhiên là vậy --- Hai cảnh sát nhìn nhau: "Vậy ảnh của Liêu San San thì sao?"
...
Một trận mưa lớn rửa sạch lớp cát bụi trên nhụy hoa hướng dương, ánh nắng ban mai dần dần ló rạng phía chân trời đầy sương, rốt cuộc cũng xua được chút lãnh khí bao bọc pháo đài.
Vivian ngủ gục dưới thảm lông phòng Andria Li, trên người phủ một tấm chăn mỏng ấm áp, Hoàng Kỳ Lâm ngáp dài một cái, tầm mắt dán dính trên ba chữ S.O.S cuối cùng cũng sụp xuống, xoa xoa thái dương co giật nhè nhẹ. Dạ Nhất vừa rửa mặt bước từ phía ngoài vào, mang theo một chiếc khăn lông trắng chìa ra cho Vương Tuấn Khải: "Sếp."
Đội trưởng Vương bình tĩnh mở mắt, nhận lấy khăn lông, mũi ngửi được mùi hương bên trên thì có khựng lại một chút, chậm rãi lau mặt.
Chẳng biết Willie ngủ chung với cái xác hay là thức một đêm tìm tòi dấu vết, anh chàng vừa đẩy cửa liền lầm bầm làu bàu, thể hiện rõ đặc thù của người mắc chứng huyết áp thấp, xung quanh tản ra áp suất hầm hầm bước xuống cầu thang, đụng phải Touri đang đi lên.
"Ngao...Conan anh đạp chân tôi!" Họa sĩ điên nhảy dựng lên ôm lấy chân: "My giò heo!!"
"Tránh ra cho ông đi." Willie chẳng thèm khách khí, ủ ê chau mặt đẩy Touri suýt lộn cổ ra sau. Touri đại nhân hôm nay chả hiểu là hưng trí giở trò hay ăn thử làm thật tự đào mồ chôn mình, cả gan ngáng đường Willie, còn rất hùng hồn lớn tiếng: "Mở to mắt ra nào pháp y tiên sinh! Nhìn xem mắt anh dịp lại như vậy thì làm sao thấy đường!"
Nói xong vươn tay nâng mặt Willie lên, ra sức banh con mắt vĩ đại thần thánh của anh ra.
"Cậu ngại mạng mình dài quá hả?"
"...Này tốt xấu gì tôi cũng đang nhắc nhở anh đó, vẻ mặt thối thối vậy là cho ai xem?"
Willie âm trầm nhìn cậu ta, chưa kịp lên tiếng thì bên dưới lầu đã vang lên một tiếng hừ nhẹ, mang theo chút khinh thường lẫn giễu cợt, đầy ý vị thâm trường.
Touri mở to mắt.
"Không ngờ khi tôi không có mặt ở đây thì anh lại dẫn người về nhà."
Người phụ nữ hơi nghiêng người, mái tóc đen dài thẳng tắp đổ xuống một bên vai, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên tạo thành nụ cười quý phái: "Xem ra thời gian này anh sống cũng tốt lắm."
Vị họa sĩ trẻ tuổi đang cười đùa, nhân lúc sáng sớm trêu chọc pháp y một phen - vừa nhìn thấy người phụ nữ kia xong liền buông tay xuống, hướng thẳng phòng bếp đi đến. Nữ nhân liếc mắt quay sang Willie, định mở miệng tiếp tục khiêu khích thì đối phương cũng xoay mông bỏ đi luôn, trong phòng khách phút chốc chỉ còn lại mình cô ta với gió lạnh xiêu đổ.
Nửa giờ sau, Liêu San San nghiêm chỉnh ngồi trên sofa, đối diện là Vivian cùng Hoàng Kỳ Lâm tạo thành thế ba người giằng co. Liêu San San buông tay trên đầu gối, tao nhã mở lời: "Nói vậy là mọi người đến đây để điều tra phong thử ủy thác của ba tôi, nhưng sau đó lại gặp phải án chết cháy?"
"Đúng, người chết là Geogre, một vệ sĩ trong nhà. Cô Liêu, cô có biết gì về Geogre hay không?"
"Trước kia anh ta từng làm vệ sĩ riêng của tôi một thời gian ngắn, khi tôi vừa mới về nhà này." Liêu San San không siểm nịnh không kiêu kỳ nói: "Tôi cũng không có ấn tượng nhiều về Geogre."
Vivian đánh giá vị con gái riêng ông Li này, tổng cảm thấy người này khá là quen mắt. Song đồng màu nâu, tóc dài không cầu kỳ, quần áo trên người là màu trắng tinh khôi sạch sẽ, nhấc tay nhấc chân dứt khoát nhanh nhẹn...
"Cô...chính là Liêu San San chủ nhiệm khoa tim mạch bệnh viện Trùng Khánh??" Vivian rốt cuộc cũng nhớ ra: "Nghe nói chủ nhiệm khoa tim mạch rất trẻ lại còn là phụ nữ, trùng hợp chính là cô sao.."
Liêu San San hé miệng cười một cái, hoàn toàn là phong thái ngự tỷ: "Đều do may mắn."
"Không phải đâu, năng lực của bác sĩ Liêu thực sự rất đáng gờm." Vương Nguyên bưng ra một khay hồng trà, mỉm cười: "Cô ấy từng chữa bệnh cho tôi."
Liêu San San không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện ở đây, nói đùa: "Những ngón tay này được học viện âm nhạc trung ương mua bằng gia tài bạc triệu, cậu tùy tiện cầm phục vụ như vậy nhỡ xảy ra chuyện gì làm sao tôi đền nổi a?"
"Không đền nổi thì tôi giải nghệ vậy."
Vivian trừng mắt, Violord nam thần sao có thể giải nghệ! Cô sốt sắng tiếp lấy khay trà, nghiêm túc nói với Vương Nguyên: "Sau này để tôi làm đi."
"Chỉ là việc nhỏ mà." Vương Nguyên dở khóc dở cười, Vivian không an tâm để cậu chạy loăng quăng, vừa vặn nhác thấy bóng sếp xuống cầu thang liền đem Vương Nguyên đẩy qua. Ân, ở bên cạnh sếp là an toàn nhất, khí tràng của sếp đặc biệt mạnh, có thể đè chết ruồi!
Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc đi qua luôn.
"Lần này quay về, cô Liêu thăm nhà sao?"
"Ừ, trên gác xếp tôi còn cất một vài đồ vật muốn lấy, tôi chuẩn bị xuất ngoại rồi."
Hoàng Kỳ Lâm tròn mắt: "Cô lấy chồng hả?"
Liêu San San cười ra tiếng: "Bị đoán đúng rồi."
Ba người câu có câu không trò chuyện đến giữa trưa, tạm xem như hòa hợp. Hoàng Kỳ Lâm hiếu kỳ liếc mắt lên lầu, em gái Liêu San San đã về mà Touri mãi cũng không thấy ló mặt ra, phỏng chừng là không muốn cùng em gái đối mặt...Cậu cứ cảm thấy giữa hai người này có chuyện che giấu liên quan đến ông Li, thậm chí là hai người mẹ đã mất, đem chuyện này nói cho tiểu đội nghe, liền bị khinh bỉ.
"Hai người cùng cha khác mẹ, mười nhà thì hết tám nhà xung đột rồi, thằng nhóc cậu dư hơi suy ngẫm nhân sinh nhạt nhẽo như vậy chẳng thà đi xem Willie thế nào rồi, một cái xác chứ có phải mười cái đâu sao anh ta cứ vùi mình mổ xẻ hoài vậy hả..."
Hoàng Kỳ Lâm bĩu môi: "Anh ấy tự có chân mà, sao tôi quản được, biết đâu người ta có tình yêu bất diệt với thi thể, tôi vào quấy rầy không phải là phá vỡ khoanh khắc vi diệu à?"
Nói đến Willie, dù có biếи ŧɦái như cảnh sát Hoàng miêu tả thì cũng không được, bởi vì anh đang đứng trong phòng Touri, trợn trắng mắt nhìn trần nhà: "Cậu rốt cuộc điên đủ chưa..."
"Anh chờ chút đi, tôi tìm sắp ra rồi!" Touri lục tung đống tranh vẽ lộn xộn của cậu ta lên, mấy bức pha màu nguệch ngoạc cũng không chừa, rốt cuộc moi từ bãi phế thải nghệ thuật ra một bức tranh vẽ bằng màu nước, giơ lên: "Tìm thấy!"
Trên mặt vải mỏng manh phủ một lớp bóng mờ nhưng không làm nội dung bức tranh ảnh hưởng, chất liệu chắc chắn, nét vẽ sinh động...Cái đầu to của Edogawa Conan.
Willie xắn tay áo chuẩn bị phóng dao giải phẫu.
"Gì a tôi chỉ muốn biểu đạt là anh rất giỏi, như Conan thôi mà!"
Pháp y tiên sinh sừng sộ trừng mắt, tên này lôi kéo mình hì hụi cả buổi là để trêu chọc mình? Anh túm bức tranh định ném xuống đất, từ phía sau bức tranh đột ngột rơi ra một vật.
Tờ giấy mỏng manh phác họa một bàn tay ngoi lên từ lòng đất, xung quanh là vườn hoa hướng dương rực rỡ tươi sáng. Phông nền hoa hướng dương càng xinh đẹp thánh thiện bao nhiêu thì hình ảnh bàn tay càng thêm u ám lạnh lẽo bấy nhiêu, khiến Willie nhịn không được rùng mình: "Cậu vẽ bức tranh này?"
Touri cũng ngẩn người: "Toàn bộ tranh ở đây đều là của tôi...nhưng mà, bức này từ đâu chui ra vậy?"
Hết Chương