Tiêu Nhược cũng không được một tấc muốn tiến thêm một thước, buông tay anh ra, đứng lên.
Còn Hứa Gia Ngôn thì đỏ cả hai tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì em đi đó?” Cô nghiêng đầu cười với anh, tất cả những ngôi sao nhỏ ẩn trong mắt cô đều tỏa ra với anh.
“Ừm.” Anh nhìn cô, chỉ dám nhìn hai giây rồi nhắm mắt lại, nói với cô: “Trên đường đi chậm một chút.”
“Vâng.” Tâm trạng cô rất tốt: “Tạm biệt.” Cô nhắc người tới bên cạnh lấy bình giữ nhiệt, cố ý gọi: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô.
Cô cười ngọt ngào đầy ẩn ý: “Tai của anh đỏ lên rồi kìa.”
Hứa Gia Ngôn lập tức quay đầu đi.
Vương Hoài Viễn ngồi xổm ở cửa, thấy Tiêu Nhược đi ra vội đứng lên: “Cô Tiêu đi à?” Anh rất biết điều, lúc Tiêu Nhược đến thì anh không ở lại quấy rầy hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng.” Tiêu Nhược rất lịch sự: “Mấy ngày nay tôi có việc, không thể đến đây. Xin anh hãy quan tâm nhiều hơn đến anh ấy.”
“Cô Tiêu, cô hãy yên tâm.”
Rời khỏi bệnh viện, còn chưa đến tám giờ, Tiêu Nhược gọi điện cho tài xế cô sẽ bắt taxi về, anh không cần đến đón.
Ngày hôm sau, trời mưa phùn và nhiệt độ giảm xuống.
Vì Tiêu Nhược phải xếp hành lý nên hơn tám giờ cô vội vã đến bệnh viện.
Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng màu nâu nhạt, cô bị viêm mũi dị ứng, thời tiết lúc nóng lúc lạnh nên cô hắt hơi ba cái ngay khi bước vào phòng bệnh.
Giọng điệu của Hứa Gia Ngôn có chút trách móc: “Không phải anh đã nói nhiệt độ sẽ giảm sao? Sao không mặc nhiều áo ấm?”
Tiêu Nhược đặt đồ ăn sáng lên bàn, rút khăn giấy lau mũi rồi nói: “Chỉ là bị viêm mũi, một chút là hết.”
Cô mở túi đồ ăn sáng ra, mùi thơm của hạt mè rang bay ra ngoài.
Hứa Gia Ngôn thấy tay cô đỏ bừng.
“Em ngồi xuống đi.”
Tiêu Nhược ngoan ngoan ngồi xuống.
Hứa Gia Ngôn ngồi xê qua một bên, yêu cầu cô: “Đưa tay vào đây.” Trong chăn bông rất ấm áp.
Tiêu Nhược sửng sốt trong chốc lát, nụ cười nơi khóe miệng sau một lúc lâu mới lộ ra.
Cô cố tình không đưa tay vào, hỏi anh: “Tay anh có ấm không?”
“Có.”
Cô trực tiếp đưa tay về phía anh: “Vậy anh có thể giúp em ủ ấm?”
Hứa Gia Ngôn: “…”
“Nhanh lên.” Cô nói, mặt anh có chút đỏ lên. Cô không ngừng thúc giục anh: “Mau lên, tay em lạnh quá.”
Hứa Gia Ngôn do dự một hồi, đưa tay ra, đầu tiên anh chỉ lấy một bàn tay, như cô duỗi cả hai bàn tay ra trước mặt anh, như thể hạ quyết tâm cao độ anh giơ hai tay ra ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng.
Anh không biết việc sưởi ấm tay cô được xem là gì.
Bạn bè trai gái bình thường sẽ làm vậy sao?
Đương nhiên là không.
Vì vậy trái tim Tiêu Nhược như muốn nổ tung, cô cho rằng hành động này của Hứa Gia Ngôn là anh đã chấp nhận cô.
Trương Thanh Thanh một tay cầm hoa một tay cầm hai hộp thuốc, vừa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngày thường anh đẩy người muốn tới gần ra ngàn dặm. Hứa Gia Ngôn lạnh nhạt, ít nói lại cúi đầu sưởi ấm một bàn tay nhỏ bé. Trương Thanh Thanh có thể thấy rõ ý cười trên khuôn mặt của anh.
Anh đang cười, cô chưa bao giờ thấy anh cười như vậy.
Nếu như không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô thật sự sẽ không tin anh đã cười.
Cô nghĩ anh sẽ không biết cười, nhưng anh đã cười với một cô gái khác.
Vương Hoài Viễn cầm bình trà vào, hỏi Trương Thanh Thanh: “Xin chào, cô tìm Hứa tiên sinh sao?”
Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược đồng thời nhìn ra cửa.
Tay của Hứa Gia Ngôn hơi run lên, anh muốn buông tay Tiêu Nhược ra, do dự hai giây anh vẫn nắm chặt.
Trương Thanh Thanh bước tới, đặt những thứ trong tay xuống, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, “Thầy Hứa.”
Hứa Gia Ngôn buông tay Tiêu Nhược ra, nói với cô: “Em đem ghế nhựa qua đây.”
Tiêu Nhược sau một giây liền hiểu ý của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn cho phép cô lấy ghế vì anh xem Tiêu Nhược là người nhà, cô là chủ nhà đương nhiên phải biết chăm sóc khách khứa đến thăm.
Cô rất sẵn lòng, thậm chí còn đưa ghế của mình cho Trương Thanh Thanh với một nụ cười.
Trương Thanh Thanh lịch sự nói không cần.
Tiêu Nhược không quan tâm, sau khi chuyển ghế, cô quay lại ngồi bên giường, không coi người khác ra gì, cúi đầu ôm bàn tay trái của Hứa Gia Ngôn chơi.
Hứa Gia Ngôn: “…”
Trương Thanh Thanh buộc mình không được nhìn Tiêu Nhược, cố gắng cười: “Thấy Hứa, xin lỗi, lâu như vậy với đến thăm anh.”
“Không sau.” Hứa Gia Ngôn lịch sự, khách khí xa cách nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Nhược cảm thấy đắc ý và hãnh diện khi nghe anh nói cảm ơn với người khác, đặc biết là với các cô gái – những cô gái đang thích anh.
Cô ngẩng đầu hỏi Vương Hoài Viễn cách đó không xa: “Anh Vương, anh có kềm cắt móng tay không?”
Vương Hoài Viễn lập tức lấy móc đồ cắt trong túi đưa cho cô.
Tiêu Nhược lập tức cầm trong tay, không coi ai ra gì, cắt các móng tay dài của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn sang.
Trương Thanh Thanh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, trong lòng tức giận tới phát điên.
Vừa mới cắt móng tay, điện thoại của Tiêu Nhược đổ chuông.
Tiêu Nhược đặt chiếc bấm móng tay xuống: “Alo”
Thư ký: “Tiêu tổng, tôi đang ở trước cổng bệnh viện.”
Buổi sáng, khi Tiêu Nhược ra ngoài, có nói tí nữa thư ký hãy đến trước cổng bệnh viện Nhân Ái đón cô.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tiêu Nhược đứng dậy khỏi giường.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu hỏi côi: “Phải đi rồi sao?”
“Vâng.” Tiêu Nhược liếc nhìn Trương Thanh Thanh đang ngồi đối diện, sau đó quay sang Hứa Gia Ngôn nói: “Anh mau ăn sáng đi.”
Cô cúi đầu xuống, cố ý ở bên tai Hứa Gia Ngôn nói nhỏ: “Ba bữa cơm trong hai ngày này anh đừng lo, sẽ có người mang đến cho anh.” Cô đã sắp xếp với trợ lý Tiểu Trương.
Hứa Gia Ngôn biết từ chối cũng vô ích, gật đầu “Ừm.” dặn dò: “Đi đường cẩn thận.” Vừa dứt lời anh chợt nhớ ra: “Sáng nay em ăn cơm chưa?”
Tiêu Nhược chớp mắt nhìn anh: “Em sẽ ăn trên đường.” Cô quay đầu cười với khách: “Cô Trương, tạm biệt.”
Trương Thanh Thanh sửng sốt. Hình như cô chưa giới thiệu tên mình với cô ấy.
Tiêu Nhược đi tới cửa, quay đầu lại nói: “Anh mau ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”
Tiêu Nhược vừa đi, Trương Thanh Thanh liền hỏi: “Hai người là người yêu sao?”
Hứa Gia Ngôn không nói phải hay không phải, chỉ cười nói: “Ngồi đi.”
Trương Thanh Thanh phủi váy ngồi xuống.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Đài phát thanh dạo này thế nào rồi?” Hôm qua anh mới xin lãnh đạo nghỉ thêm một tuần nữa.
Trương Thanh Thanh trả lời: “Tốt lắm, anh yên tâm đi, Từ Ngôn sẽ giúp anh dẫn chương trình.”
Hứa Gia Ngôn ừ một tiếng.
Trương Thanh Thanh mím môi, liếc mắt nhìn về phía cuối giường, ánh mắt quan tâm: “Chân của anh có sao không?”
“Không có việc gì.” Hứa Gia Ngôn nói: “Là bệnh cũ thôi.”
“Không có chuyện gì là tốt, các đồng nghiệp trong đài nói sáng mai sẽ đến thăm anh.” Cô dừng lại,nói tiếp: “Nhưng ngày mai tôi có việc nên tới sớm hơn.” Thật ra cô cố ý đến sớm một mình gặp anh. Ai ngờ cô lại nhìn thấy một màn kia.
Đột nhiên cô cau mày.
Là cô ấy! Trương Thanh Thanh nhớ ra cô gái vừa rồi là thiên kim tập đoàn Tiêu thị.
Cô từng nhìn thấy cô ấy ở một buổi đấu giá, không có gì lạ khi cô vẫn luôn thấy quen mặt.
Không ngờ, tình địch của cô hóa ra là thiên kim của tập đoàn Tiêu thị, không đúng không phải chỉ là thiên kim đơn thuần, bố cô nói qua, hiện tại tập đoàn Tiêu thị đều là do cô ấy nắm quyền.
Tương lai Tiêu thị cũng là của cô ấy.
Hứa Gia Ngôn không ngờ là có bạn gái giàu có và quyền lực như vậy.
Trương Thanh Thanh hai tay đè lên vạt áo bất giác nắm chặt, cô tự hỏi nếu Hứa Gia Ngôn biết thân phân của mình, anh có nhìn cô khác đi không?
Trương Thanh Thanh ngồi trong phòng bệnh hai mươi phút rồi rời đi.
Ngay sau khi Trương Thanh Thanh rời đi, Hứa Gia Ngôn đã mở điện thoại kiểm tra thời tiết ở Đế Giang.
Ở Đế Giang trời đang mưa to, nhiệt độ không khí so với ở đây thấp hơn vài độ.
Hứa Gia Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Vương Hoài Viễn: “Anh Viễn bên ngoài có mưa to sao?
Vương Hoài Viễn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ và trả lời: “Mưa vừa dừng.”
Hứa Gia Ngôn nghĩ đến bộ quần áo Tiêu Nhược mặc không được dày, anh do dự một lúc rồi mới gửi cho Tiêu Nhược một tin nhắn Wechat.
Xe Tiêu Nhược còn chưa lên đường cao tốc, cô đang ngồi ở ghế sau xe, nhìn laptop trên đùi, xem thông tin cuộc họp buổi chiều.
Điện thoại di động bên cạnh phát ra tiếng động.
Cô không rời mắt khỏi máy tính, cầm lấy điện thoại, điện thoại cô không cài mật mã, trực tiếp mở ra.
Là Wechat Hứa Gia Ngôn gửi đến: Đế Giang hơi lạnh, em có mang theo áo dày không?
Tiêu Nhược cười rạng rỡ, đáp: Lo lắng cho em sao?
Hứa Gia Ngôn trả lời lại liền: Em có mang theo không?
Tiêu Nhược: Em có mang.
Hứa Gia Ngôn: Đã biết,
Tiêu Nhược: Anh đã ăn sáng chưa?
Hứa Gia Ngôn: Ăn rồi
Tiêu Nhược: Có ngon không?
Buổi sáng cô đã đợi hai mươi phút để mua món bún xào mà cô yêu thích cho anh.
Hứa Gia Ngôn: Ừm, em đã ăn chưa?
Lúc Tiêu Nhược ra khỏi bệnh viện, cô đã mua một cái bánh sandwich và một ly sữa bò nóng ở trước cửa, mùi vị không ngon lắm, cô không ăn hết nhưng không thấy đói, bởi vì khi cô ở trong phòng bệnh những lời nói và việc làm của Hứa Gia Ngôn đã khiến cô giống như được ăn một bữa thịnh soạn.
Tiêu Nhược: Ăn rồi, anh đừng lo.
Hứa Gia Ngôn: Ừm, giờ anh phải đi làm kiểm tra.
Tiêu Nhược: Được, chờ em đến nơi sẽ báo bình an cho anh.
Hứa Gia Ngôn: Được.
Khi Tiêu Nhược đến Đế Giang, một làn gió lạnh buốt thấu xương thổi vào người, Tiêu Nhược không nhịn được kéo chặt áo khoác.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
Mới ba giờ, bầu trời Đế Giang xám xịt, Tiêu Nhược trực tiếp trở về khách sạn. Thực ra cô không mang theo quần áo dày nào cả, cô chỉ mang theo đồ thay và một túi mỹ phẩm.
Bệnh viêm mũi dị ứng của cô sợ nhất là nóng và lạnh, cứ bị kích thích là hắt hơi không ngừng.
Cô vào phòng tắm, tắm nước nóng. Khi cô bước ra, cô gọi cho trợ lý Tiểu Trương.
“Alo, Tiêu Tổng.”
Tiêu Nhược bò lên trên giường, cuộn trong chăn bông: “Cô đến giao bữa trưa, Hứa Gia Ngôn có nói gì không?”
Tiểu Trương trả lời: “Không ạ, anh Hứa chỉ nói cảm ơn với chúng ta.”
“Ừm.” Tiêu Nhược lại hỏi: “Có cầm đông trùng hạ thảo đến không?” Hôm qua trước khi ngủ cô có dặn tiểu Trương mua hai hộp đông trùng hạ thảo cho Hứa Gia Ngôn.
“Đưa rồi ạ, anh Hứa nói không cần, nhưng em đã chạy rất nhanh” Tiểu Trương muốn hóng chuyện bát quái, nhưng cố nhịn xuống.
“Ừm, thông minh lắm.” Tiêu Nhược tùy ý khen ngợi.
Ai ngờ, Tiểu Trương được khen ngợi, buột miệng hỏi: “Tiêu tổng, cô và anh Hứa có quan hệ gì vậy ạ?”
Tiểu Trương không phải là người khéo trong công việc, nhưng cô lại là một cao thủ trong vấn đề tình cảm. bởi vì ngoại hình đẹp gái và đã từng yêu nhiều lần. Mặc dù Tiểu Trương chưa từng quen Hứa Gia Ngôn nhưng Tiểu Trương nhìn ra manh mối về mối tình bí mật kéo dài ba năm của Tiêu tổng.
Ví dụ như: Tiêu Tổng không bao giờ bật nhạc trong ô tô của mình mà chỉ bật FM .HMz. Ví dụ như Tiêu tổng rất thích chạy đến đài phát thanh khi trời mưa. Ví dụ khác nữa: Trong phòng Tiêu tổng có để một khung ảnh, là hình của một người đàn ông không rõ khuôn mặt.
Hôm nay, cô may mắn gặp được người nam chính đó.
Thật sự rất đẹp trai.
Tiêu Nhược hừ một tiếng trả lời: “Khóa cái miệng của em chặt lại cho tôi.”
Tiểu Trương lập tức thề: “Tiêu tổng yên tâm.” Làm sao cô có thể làm lộ bí mật của sếp mình ra ngoài chứ!