Buổi tối tám giờ, Hứa Gia Ngôn nhìn thời tiết ở Đế Giang, trời vẫn mưa, nhấp vào Wechat, trên màn hình là nội dung trò chuyện giữa anh và Tiêu Nhược. Tin nhắn Wechat cuối cùng được anh gửi lúc giờ để hỏi cô đã ăn tối chưa.
Tiêu Nhược không trả lời anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Gia Ngôn sợ cô đang bận nên không hỏi lại.
Đợi đến giờ, Tiêu Nhược vẫn không trả lời anh.
Cầm điện thoại trên tay, anh như phát ngốc nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Tại sao Tiêu Nhược không trả lời tin nhắn của anh?
Vì cô đã ngủ quên mất.
Tiêu Nhược nằm nửa người, đầu nghiêng trên gối, có một cái máy tính với màn hình đen trên chăn bông.
Cô trở mình máy tính rớt xuống, Tiêu Nhược bị đánh thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vò đầu bứt tóc, theo bản năng tìm điện thoại, cô có thói quen để điện thoại dưới gối, sờ sọng nửa ngày mới chạm tới nó.
Cô dịu mắt liếc nhìn màn hình điện thoại.
Màn hình hiển thị ba tin nhắn Wechat, bấm để mở, một tin nhắn của Hứa Gia Ngôn, hai tin nhắn của thư ký.
Cô xem tin của Hứa Gia Ngôn trước: Em đã ăn tối chưa?
Cô mỉm cười, trả lời Hứa Gia Ngôn: Em vừa ngủ dậy, mới nhìn thấy tin nhắn của anh.
Sau đó bấm vào tin nhắn của thư ký.
Thư ký: Tiêu tổng bữa tối chuyển đến phòng của cô nhé?
Thư ký: Tiêu tổng?
Tiêu Nhược nhìn thời gian, trời à giờ rồi.
Ở bên kia, Hứa Gia Ngôn đang nằm trên giường không ngủ, điện thoại trên bàn đầu giường kêu bíp, anh lập tức duỗi tay ra lấy điện thoại.
Tin nhắn anh còn chưa soạn xong, Tiêu Nhược đã gọi video qua.
Hứa Gia Ngôn chống người dậy, kê gối phía sau trước khi nhận video của Tiêu Nhược.
Trên video, Tiêu Nhược đang để mặt mộc, không có vẻ trưởng thành quyến rũ thường thấy, giống như một cô bé nhà bên.
Cô vẫy tay với Hứa Gia Ngôn: “Hi~”
Hứa Gia Ngôn hẳng giọng một cách vô thức và hỏi cô: “Sớm như vậy đã ngủ rồi sao?”
Tiêu Nhược dựa vào lưng giường, trên người chỉ có một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo hơi lỏng lẻo, lộ cả xương quai xanh của cô. Ở giữa xương quai xanh là một mặt dây chuyền hôm nay cô đang đeo, do ánh đèn chiếu vào mà phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tiêu Nhược nói: “Không biết sao lại ngủ quên mất. Còn anh, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Hứa Gia Ngôn còn đang bận suy nghĩ vì sao cô không trả lời tin nhắn của anh: “Đang chuẩn bị ngủ.”
Tiêu Nhược cười khúc khích, “Tiếng nói của anh từ điện thoại không giống như mọi khi.”
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Không giống chỗ nào?” Nghe không hay sao?
Tiêu Nhược đảo mắt, suy nghĩ một lúc: “Ờ… hơi trầm và có hơi thô.” Giọng nói êm dịu mà anh hay nói trong ngày thường đã biến mất.
Chỉ là… nó rất đặc biệt, lòng cô cảm thấy ngứa ngáy khi nghe nó.
Hứa Gia Ngôn liếm môi nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ trong video, khuôn mặt làm anh nghĩ đến cả ngày.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Em có bận không?”
Tiêu Nhược lắc đầu: “Sáng mai sẽ có cuộc họp, tới tối em sẽ dùng bữa với các lãnh đạo chính quyền ở đây, rồi sáng hôm sau nữa có thêm một cuộc họp em có thể về sau khi kết thúc.”
Hứa Gia Ngôn buộc miệng hỏi: “Có phải uống rượu không?”
Tiêu Nhược đột nhiên cười: “Làm sao nào? Không muốn em uống rượu à?”
Thực tế Hứa Gia Ngôn hỏi xong đã hối hận, anh giải thích: “Không phải, chỉ thuận tiện hỏi thôi.”
Hứa Gia Ngôn vẫn truy hỏi: “Vậy có uống không?”
Dùng bữa với lãnh đạo chính quyền địa phương, đương nhiên phải uống rồi, Tiêu Nhược gật đầu: “Em phải uống một chút.”
Hứa Gia Ngôn muốn nói không uống được không, nhưng lời chưa nói ra đã nuốt xuống, anh cảm thấy mình không có quyền quản chuyện này, nhưng cô gái trong video còn nhỏ hơn anh đến sáu tuổi, anh thật sự không yên tâm.
Anh có chút đề phòng, giống như một bà mẹ già không dám quan tâm nhiều: “Uống ít thôi.”
Ngày thường Phan Vân vẫn hay quan tâm đến cô, cô thấy hơi phiền, nhưng Hứa Gia Ngôn quan tâm cô lại cảm thấy vui vẻ.
Cô giống như cô bạn gái ngoan ngoãn, nói được.
Hứa Gia Ngôn nghĩ đến cô gái đưa đồ ăn cho anh vào buổi trưa và tối, hỏi Tiêu Nhược: “Người đưa đồ ăn đến bệnh viện là bạn của em à?”
Tiêu Nhược nói phải.
Hứa Gia Ngôn nhìn hai hộp đông trùng hạ thảo trên bàn, nói: “Buổi trưa cô ấy mang hai hộp đông trùng hạ thảo đến.”
Tiêu Nhược ừ một tiếng, dặn dò: “Anh uống với nước ấm, sẽ tốt cho cơ thể của anh.”
Hứa Gia Ngôn mím môi, “Sau này đừng mua những thứ đắt tiền như vây.” Anh không muốn cô tiêu nhiều tiền, cơ thể anh không phải cứ ăn những thứ đó sẽ tốt.
Tiêu Nhược không đồng ý: “Không đắt đâu, anh đừng có gánh nặng tâm lý.” Cô định dùng những thứ đắt tiền để nuôi anh lớn lên về mặt thể chất.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Tiêu Nhược nhấc chăn bước xuống giường, trên tay vẫn cầm điện thoại.
Cánh cửa mở ra, đó là dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn mà thư ký đã đặt cho cô.
Tiêu Nhược ngồi trên ghế sô pha, đây là món cơm chiên dứa yêu thích của cô, cô đặt điện thoại di động lên dĩa đối diện, cầm thìa lên và ăn không chút do dự.
Hứa Gia Ngôn nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Ăn từ từ.”
Tiêu Nhược nói: “Buổi tối anh ăn cái gì?”
Hứa Gia Ngôn nói: “Bạn em đưa cháo gà đến.”
“Cháo gà?” Tiêu Nhược vừa nhai cơm vừa hỏi: “Anh thích ăn cháo gà không?”
“Cũng được.”
Vậy là không thích ăn rồi, Tiêu Nhược ghi nhớ.
Hứa Gia Ngôn lại nhìn món cơm chiên dứa cô đang ăn, lần trước ở bệnh viện cô cũng ăn cơm chiên dưa nên anh hỏi: “Em thích ăn cơm chiên dứa sao?”
“Đúng vây” Tiêu Nhược nói không ngoa: “Món yêu thích nhất trong đời của em.” Ngoài cơm chiên dứa, còn có Hứa Gia Ngôn.
Trước đây cơm chiên dứa xếp hạng nhất, nhưng bây giờ người đàn ông trong video đã xếp hạng nhất rồi.
Hứa Gia Ngôn muốn nói anh cũng biết nấu cơm chiên dứa, ăn rất ngon, nhưng anh không nói gì cả.
Khi Tiêu Nhược ăn xong, Hứa Gia Ngôn hỏi: “Có canh không?”
Thực ra Tiêu Nhược không thích canh, mà thích uống Coca Cola.
Cô lau miệng ”Em nói cho anh một bí mật nhỏ.” Cô mím môi cười.
Hứa Gia Ngôn đợi cô nói.
“Vào mùa đông em thường giấu coca dưới gối.”
Hứa Gia Ngôn cười: “Để nửa đêm uống?”
“Đúng vậy." Cô nói: “Mẹ em bắt gặp một lần là mắng em một lần, sau khi đi học em thông minh hơn, đổ coca vào bình giữ nhiệt.”
Hứa Gia Ngôn không nói về việc uống coca ban đêm không tốt, anh chỉ đề cập: “Mẹ em muốn tốt cho em.”
“Em biết.” Tiêu Nhược ợ hơi. “Chỉ là mẹ nói quá dong dài.”
Hai người nói chuyện đến mười giờ rưỡi. Tiêu Nhược mới tỉnh dậy, nhưng cô không muốn làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của Hứa Gia Ngôn, vì vậy cô nói: “Anh đi ngủ đi, em phải làm việc một chút.”
Hứa Gia Ngôn nói được, trước khi cúp máy còn nói thêm một câu: “Ngủ ngon.”
Tắt điện thoại, Tiêu Nhược đi tới cửa sổ từ trên cao nhìn xuống, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới, cười thật lâu.
Ở bên kia, Hứa Gia Ngôn cúp điện thoại không thể ngủ được, trong đầu anh toàn là hình ảnh cô gái nhỏ đang cười.
Chỉ trong vài ngày, cô đã đánh tan hàng phòng ngự bao năm nay của anh, khiến anh bất lực và sẵn sàng đưa trái tim đang được cởi bỏ từng lớp một.
Tối hôm sau, Tiêu Nhược người đã hứa với Hứa Gia Ngôn rằng sẽ không uống quá nhiều, đã thất hứa. Có tám người đàn ông trong một bàn, dù cô là phụ nữ thì bữa tiệc là cô mời nên bị chuốc rượu không ít.
Khi thư ký đưa cô đến khách sạn, Tiêu Nhược đã bắt đầu nói nhảm.
Khi say, cô nói rất nhiều, sau khi đuổi thư ký đi, cô bắt đầu gọi điện tho Hứa Gia Ngôn.
Đã giờ tối, Hứa Gia Ngôn vẫn chưa có ngủ, bởi vì sau giờ, Tiêu Nhược nói với anh giờ cô sẽ đi xã giao.
Cứ như vậy anh đợi đến mười giờ.
Điện thoại reo lên một tiếng, Hứa Gia Ngôn liền bắt máy.
Ngay khi Tiêu Nhược nói, Hứa Gia Ngôn đã nghe ra được cô đã say.
“Hứa Gia Ngôn, anh đang đợi em sao?” Sau khi hỏi, cô lại cười khúc khích.
Hứa Gia Ngôn không yên tâm, muốn gọi video: “Tiêu Nhược, anh muốn nhìn em.”
Tiêu Nhược bĩu môi, một giây trước cô còn đang cười, một giây sau cô đã khóc nức nở lên “Hứa Gia Ngôn em còn chưa trở về. Hừ, anh vẫn chưa thể gặp được em.” Cô đau lòng nói: “Em muốn về, em muốn đi tìm anh.”
Hứa Gia Ngôn dỗ dành cô: “Em hãy mở Wechat video được không?”
“Video?” Đúng rồi có thể gọi video, Tiêu Nhược lập tức cười “Chúng ta gọi video, gọi viedo.”
Hứa Gia Ngôn cúp điện thoại gọi qua video.
Trong video, đôi mắt Tiêu Nhược đỏ thẫm, tai cũng đỏ, cổ cũng đỏ.
Trong lời nói của Hứa Gia Ngôn có chút trách cứ: “Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
“Mấy lão già chết tiệt.” Tiêu Nhược bắt đầu mắng, “Không có ý tốt, muốn chuốt rượu em!” Cô hừ một cái: “Kết quả bị em chuốt rượu lại gục hết ra bàn.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
“Hứa Gia Ngôn.” Cô gọi tên anh ba lần, “Nếu anh ở bên cạnh em thì thật là tốt…”
Sau đó cô cứ lập đi lập lại tên của anh.
Hứa Gia Ngôn: “…” Có vẻ như cô say lắm rồi.
“Tiêu Nhược.” Anh hỏi: “Có ai xung quanh em không?”
Cô say thành như vậy rồi nên anh rất lo lắng.
Tiêu Nhược không trả lời anh, chỉ gọi tên anh, cuối cùng cô nghiêng đầu qua một bên rồi đi vào giấc ngủ…
Hứa Gia Ngôn: “…”
Anh đã mất mạng một lần nên không đòi hỏi gì nhiều, cứ tưởng kiếp này mình sẽ không bao giờ được ông trời thương hại. Nhưng khi anh gặp Tiêu Nhược, người con gái âm thầm thích anh ba năm trời, dù biết hoàn cảnh của anh cô gái vẫn tiếp tục thích anh.
Cảm xúc trong mắt anh đảo lộn, sau nhiều gợn sóng, anh xốc chăn bông lên, dùng hai tay kéo lê chân trái, cố sức di chuyển đến giữa giường.
Không được, chân trái của anh không có sức lực, anh nhìn Vương Hoài Viễn đang ngủ trên sô pha, sau một lúc do dự, anh đánh thức Vương Hoài Viễn.
Vương Hoài Viễn nghĩ rằng anh muốn đi vệ sinh, lộc cộc bò dậy.
Còn chưa đến đuôi giường, Hứa Gia Ngôn hỏi anh: “Anh Vương, anh có thể đi cùng tôi đến Đế Giang được không?”
Vương Hoài Viễn sửng sốt một lúc mới có phản ứng, hỏi: “Anh đi tìm cô Tiêu?”
“Ừm.” Anh gật đầu, vẻ mặt lo lắng không thể che giấu: “Cô ấy say rồi, tôi không yên tâm lắm.”
Vương Hoài Viễn nói được rồi đi thay quần áo, mặc xong mở tủ lấy quần áo, giúp Hứa Gia Ngôn chuẩn bị quần áo kỹ càng.
Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn danh thiếp trên bàn đầu giường, đi đến cầm lấy, đây là do cô gái giao cơm trưa để lại, còn nói nếu anh muốn ăn gì anh có thể gọi cô.
Tiểu Trương còn chưa ngủ, đang xem phim, điện thoại vang lên, hai mặt không rời TV, bấm nghe điện thoại.
“Xin chào, đây có phải là số cô Trương không?”
Tiểu Trương cầm điện thoại nhìn lại, là dãy số lạ.
“Đúng là tôi.”
“Xin chào cô Trương, tôi là Hứa Gia Ngôn.”
Á! Hứa Gia Ngôn, là người nhà Tiêu tổng, tiểu Trương lập tức ngồi ngay ngắn: “Anh Hứa, anh có chuyện gì sao?”
“Là thế này.” Anh có hơi khó nói, nhưng sau cùng anh phải nói: “Cô có biết địa chỉ Tiêu Nhược đang ở Đế Giang không?”
Tiểu Trương: “?”
Chẳng lẽ Hứa tiên sinh muốn đến Đế Giang tìm Tiêu tổng? Oa!
Đây là vượt ngàn dặm theo đuổi vợ trong truyền thuyết sao?
Tiểu Trương ngay lập tức nói: “Có có!” Cô lấy địa chỉ khách sạn mà Tiêu Nhược đang ở báo cho Hứa Gia Ngôn, lại hỏi: “Anh Hứa. Anh đi bây giờ sao?”
Hứa Gia Ngôn không nói gì, chỉ nói cảm ơn.
Toàn bộ quá trình rất nhẹ nhàng và lịch sự.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Gia Ngôn gọi một chiếc taxi trực tuyến, bởi vì đi xa nên đợi nửa tiếng đồng hồ mới có tài xế nhận.