Chương :
Ngô Vũ lắc lắc đầu, “Giám đốc Mộc, tôi phải xác nhận anh đã an toàn về đến nhà, tôi cầm của anh hai phần tiền lương, thì nhất định phải tận tâm tận lực, tôi sẽ ở bên kia chờ giám đốc Mộc đến.”
Ngô Vũ nói xong, xoay người rời đi.
Mộc Tử Hoành cười cười, tiếp tục cúi đầu xem tư liệu về đạo diễn Lý kia.
Người này từng có bộ phim khoa học viễn tưởng đứng đầu phòng vé năm ngoái, trong năm nay cũng không có tác phẩm nào đặc biệt.
Phong lưu thành tính, rất thích dùng quy tắc ngầm, cũng có một số sao nữ vừa ra mắt đã trực tiếp ra mặt từ chối, tuy nhiên, chuyện này cần có can đảm lắm mới có thể làm được.
Trong ngành nào có bao nhiêu lộn xộn đen tối, anh biết rõ ràng.
Nghiên Nghiên hiện tại lại tự mở phòng làm việc, chạy xung quanh tìm kiếm đạo diễn hợp tác, dưới tay lại dẫn theo người mới, có thể nói là khó khăn rất lớn.
Anh nâng mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ, mấy ngày này, hai người bọn họ không ai liên lạc với nhau.
Cô cũng không đến nhà anh, bọn họ dường như đã trở nên không quen biết nhau, biến mắt hoàn toàn trong cuộc sống của nhau.
Tuy nhiên anh vẫn ngày đêm nhớ tới cô, không lúc nào không nghĩ đến cô.
Mộc Tử Hoành quay lại bàn làm việc, thu dọn đồ đạc của mình, gọi tài xế qua phụ giúp mình đi ra ngoài.
Trong một nhà hàng cao cấp, sảnh là một không gian rộng lớn với phong cách sang trọng, đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc như ảo như mộng từ mọi góc nhìn.
Nhạc nhẹ, khiến cho tâm trạng người nghe được thả lỏng.
Mộc Tử Hoành sớm đã tới vị trí định trước, cột nhà hình vuông ở giữa ngăn cách tầm nhìn của anh với bàn trước Nhạc Cần Nghiên còn chưa. đến, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi trên bàn uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc xuống nhìn di động.
Mộc Tử Hoành cũng cúi đầu nhìn thoáng qua di động, Nghiên Nghiên chắc cũng sắp tới rồi Anh nâng mắt, nhìn về phía cửa nhà hàng.
Những vẫn chưa thấy bóng dáng Nhạc Cần Nghiên đâu.
Anh lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đạo diễn Lý ở bàn trên, trông hắn có vẻ rất vui vẻ, cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng vào lúc này, Nhạc Cẩn Nghiên mặc tây trang trắng bước tới, cô đã thay đổi phong cách trước đây, trông càng trở nên thành thục quyền rũ, điều khiến anh bát ngờ là mái tóc dài xoăn gợn sóng yêu thích của cô, đã biến thành mái tóc cắt ngắn thịnh hành. Tóc ngắn ngang tai, vừa đến cằm, tạo cảm giác bồng bềnh nhẹ, hiệu ứng của tóc uốn khiến cô nàng trông thanh tú và quyến rũ hơn, tôn lên đường cong của chiếc cổ và tạo cảm giác rất gọn gàng.
Thần thái, trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ tươi, khí chất mê người, khiến người phải ngoái nhìn, liếc một cái như thời gian trôi qua cả vạn năm, Mộc Tử Hoành cứ nhìn Nhạc Cẩn Nghiên như vậy, vẫn không hề rời mắt, cô cắt tóc càng trở nên xinh đẹp hơn.
“Nghiên Nghiên.”
Hắn thấp giọng gọi tên cô, nhiều ngày mong nhớ cô, giờ khắc này nhìn thấy cô anh mới yên tâm phần nào.
“Ôi trời! Nhạc tiểu thư, cô đã đến rồi.”
Đạo diễn Lý mang khuôn mặt tươi cười đón chào, giọng cũng vút cao.
Nhìn thấy Nhạc Cần Nghiên quyền rũ động lòng người, nụ cười càng sâu.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Cẩn Nghiên gặp hắn, Nhiên Nhiên thích vai diễn kia, cô lại bớt thời gian qua gặp hắn một lần.
Nhưng vùa thấy, đáy mắt mắt cô đã xẹt qua sự ghê tởm, người đàn ông này, ở trên mạng cô cũng từng thấy những tin đồn về tác phong làm việc của hắn, cũng rất thích máy quy tắc ngầm.
Tuy nhiên giờ đối tượng là một đứa nhỏ, chắc chắn hắn sẽ không làm ra chuyện gì quá phận đâu.
“Đạo diễn Lý, đã để anh đợi lâu.”
Nhạc Cẩn Nghiên tự nhiên hào phóng ngồi vào phía đối diện hắn.
“Nhạc tiểu thư khách khí rồi , tôi cũng chỉ vừa mới đến.”
Đạo diễn Lý nói xong, vẫy tay với người phục vụ.
Người phục vụ khách sáo cười rồi cầm thực đơn đi tới.