Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hằn Cần Hi nhìn Lam Hân, cười nói: “Lam Lam,
ngày mai về rồi, ngày mai có một vai diễn người con, đạo diễn chỉ định muốn Nhiên Nhiên đóng, ngày mai em phải đưa Nhiên Nhiên quay về để còn thử quay, trước khi Nhiên Nhiên đi
học, nhất định sẽ quay xong.”
Lam Hân đau lòng nhìn con trai,” Nhiên Nhiên, đừng làm mệt quá, về nhà nhớ nghe lời bài nội,
một tháng sau mẹ sẽ quay về .”
Lam Nhiên mở to mắt nhìn mẹ, giọng nói êm tai: “Mẹ yên tâm công tác, ba anh em chúng
con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Lam Hân yên tâm gật gật đầu.
Lông mày Cần Nghiêm hơi nhíu lên, giống như là mình không được coi trọng như Lam Hân, bất mãn nhìn Lam Hân nói :” Lam Lam, cậu
không phải lo, không phải vẫn còn tớ hay sao .
Chương : Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hằn Tớ cũng là mẹ của Tử Tuấn, Kỳ Kỳ, Nhiên
Nhiên, tớ sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt, cậu không phải lo, yên tâm làm việc, mấy năm gần đây tình hình của Khương Gia không tốt, đã sắp phá sản rồi, tớ mấy năm nay cũng mua cổ
phiếu của Khương Gia, giúp cậu một tay.”
Cần Hi cũng nói:” Lam Lam, chị đừng quên, còn có em, em cũng quan sát tình hình cổ
phiếu của Khương Gia, có cơ hội liền mua.”
Lam Hân cảm động nhìn hai chị em nhà họ.
Đời này của Lam Hân, mang nợ nhiều nhất
chính là hai chị em họ
“Cần Hi, cảm ơn em!” Lam Hân cảm động nhìn Cần Hi.
“Chị đó! Chúng ta không phải người một nhà
sao? Cần gì phải nói cảm ơn, cứ như người xa
Chương : Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hằn lạ vậy! Đi thôi, em đưa chị về khách sạn.”
Cần Hi tự nguyện làm người bảo vệ cho Lam
Hân, cũng đã được năm rồi.
Cần Nghiên cũng nói: “Vậy tớ đưa Nhiên Nhiên về khách sạn trước, ngay mai bay sớm, Lam
Lam cậu không cần ra tiễn đâu.”
“Được rồi! Vất vả rồi.” Lam Hân ngồi xuống hôn
lên trán con trai, trong lòng vẫn không an tâm.
” Con chào mẹ!” Lam Tử Nhiên không nỡ rời, nhưng nếu mẹ không đi làm, thì cũng không an
tâm.
Cùng Cần Hi rời đi.
Công ty cung cấp cho Lam Hân một chỗ ở đơn, chính là tiểu khu ngay đằng sau tổng công ty. Chương : Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hẳn Cần Hi đưa Lam Hân đến dưới lầu, thấy phòng của Lam Hân sáng đền rồi, anh mới yên tâm
rời đỉ.
Lam Hân phải ở đây một tháng, ở đây cũng có
phân công ty của Lạc Thị.
Anh ấy cũng công tác ở đây một tháng.
Anh quay đầu nhìn lên cửa sổ tầng năm, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ở cửa sổ, môi anh hơi
khẽ cười, rồi xoay người rời đi.
Lam Hân ở tầng thứ năm của khu ở.
Chỗ ở không lớn, một mình cô ở, đến ở cũng
coi như là rộng, cô liền mở rèm cửa ra.
Cô ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ánh sáng rạng ngời, từ đây ngồi trên sofa là có thể nhìn thấy Chương : Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hằn khung cảnh của Giang Thị, ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng của cô, ánh sáng ấy làm sáng
cả căn phòng.
Cô đứng trước cửa sổ, khoanh hai tay lại, năm không quay lại, giờ đây nhìn thấy được
cảnh vật quên thuộc.
Cô liền không nhịn được liền nhớ về việc xảy ra đêm đó, trong chốc lát không thể nào hình dung ra được sự đau đớn đêm hôm đó, cô nhìn lên
cơ thể mình.
Cái đêm của bảy năm về trước, cơn ác mộng đó vĩnh viễn không thể biến mát, từng cảnh
từng cảnh rõ ràng hiện lên trong đầu cô.
Người ta thường nói rằng thời gian có thể chữa
lành vết thương.
Nhưng đã bảy năm trôi qua rồi, nỗi đau đêm đó
Chương : Sự đau đớn, khốn khổ của năm đó vẫn luôn in hằn vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô mới như in đến
tận bây giờ.
Mỗi lần đau đớn, cô mới phát hiện, nỗi đau tổn thương đêm đó khiến cô không chịu nổi, sớm
đã ăn sâu vào xương tủy của cô.
Nhưng đồng thời cô cũng ôm niềm hi vọng, có
thể tìm lại được bố mẹ ruột của mình.
Cô cũng đã làm mẹ rồi, mới biết được con cái trong lòng cha mẹ quan trọng như nào, cha mẹ
cô, có phải cũng đang tìm kiếm cô hay không?