Nhìn Lục Hạo Thành đau khổ, anh thực sự hy vọng Lam Hân chính là Cố Ức Lam, vậy thì Hạo Thành sẽ không quá đau khổ nữa.
Aizz!
Mộc Tử Hoành nặng nề thở ra.
Trong lòng cầu nguyện Lam Hân chính là Cố Ức Lam, như vậy, cả nhà Hạo Thành có thể đoàn viên rồi.
Mộc Tử Hoành vò vò đầu có chút buồn bực lại mong chờ.
Rõ ràng có cách nhanh hơn, nhưng Lục Hạo Thành lại điều tra từng chút từng chút, anh cũng hiểu rõ tâm trạng của cậu ấy.
Ngước mắt thấy Lam Hân đi tới, anh lại cười nhìn Lam Hân.
"Giám đốc Mộc, có thể đi rồi." Lam Hân cười nói, cô mặc bộ váy liền thân màu trắng, khẽ cười, cô như một đóa bách hợp chậm rãi nở ra trong sơn cốc, cả người lộ ra khí chất thanh tú.
"Đi thôi!" Mộc Tử Hoành đưa cô đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Viên Viện đi ra cửa, lạnh lẽo liếc nhìn bóng hình Lam Hân.
Cô ta lạnh lùng nhếch khóe môi, uốn éo chiếc eo mảnh khảnh quay lại gọi một cuộc điện thoại cho Khương Tĩnh Hàm mới vui vẻ bắt đầu làm việc.
Mộc Tử Hoành đưa Lam Hân đến phòng nghỉ của Lục Hạo Thành, trong này đều được ngăn cách bằng kính mờ.
Cả gian phòng nghỉ ngơi, sáng sủa và rộng rãi, dễ chịu lại xa hoa.
Mộc Tử Hoành thoáng nhìn Lam Hân, chỉ chỉ phòng thay đồ, nói: “Cô Lam Hân, bên trong là lễ phục Lục tổng đã chuẩn bị cho cô, cô Lam Hân vào thử xem, nếu như phù hợp sẽ mang đến khách sạn trước."
"Được!" Lam Hân gật gật đầu.
Bước vào phòng thử đồ, cô chỉ liếc qua Mộc Tử Hoành, không thấy ý cười nơi đáy mắt Mộc Tử Hoành có thâm ý gì khác.
Khoảnh khắc của phòng thử đồ đóng lại, ý cười nơi khóe miệng Mộc Tử Hoành dần dần mở rộng.
Một cái tường kép của phòng thử đồ này làm suốt mấy đêm liền, chính là vì chứng minh cho Lục Hạo Thành, Lam Lam trước mắt rốt cuộc có phải Cố Ức Lam hay không?
Lam Hân không nhìn thấy Lục Hạo Thành, nhưng Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy rõ Lam Hân.
Lục Hạo Thành nhớ Lam Lam nhớ đến điên rồi, khoảng thời gian gần đây, cậu ấy cũng bị người phụ nữ tên Lam Lam này giày vò sắp điên rồi.
Dù sao cũng giúp cậu ấy điều tra được một vài tin tức hữu ích, Lục Hạo Thành cuối cùng cũng có con rồi.
Có điều... thông tin của Lam Hân, tại sao lại bị người ta xóa đi sạch sẽ.
Cho dù sợ Khương gia điều tra, Khương gia cũng không rảnh chú ý đến.
Mấy năm nay, việc kinh doanh của Khương gia đi xuống.
Cũng không có tinh lực đi điều tra Lam Hân.
Mộc Tử Hoành bước tới ngồi xuống bên sofa, anh tao nhã vắt chéo hai chân, cặp mắt hoa đào hứng thú nhìn chằm chằm của phòng thử đồ.
Nghĩ tới Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp với đường cong nhỏ nhắn của
Lam Hân, Lục Hạo Thành cấm dục nhiều năm sẽ hăng máu lên chứ?
Trong lòng Mộc Tử Hoành nghĩ, thực sự muốn nhìn xem biểu cảm của Lục Hạo Thành lúc đó.
Nhưng mà... anh ngước mắt, nhìn thoáng qua phòng thay đồ, thực sự không có gan bước tới.
Thật đáng tiếc mà!
Phòng thử đồ rất lớn, Lam Hân nhìn qua lễ phục tối nay, có khoảng kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay của tập đoàn Lục thị.
Những bộ y phục này đều là Lâm Hiểu Man thiết kế.
Không thể không nói, Lâm Hiểu Man xứng đáng là bậc thầy thiết kế thâm niên nhất toàn quốc.
Thiết kế của cô ấy, cô vẫn luôn rất thích.
Cô lướt mắt qua bộ lễ phục lớn màu đỏ, chất liệu tơ tằm, sờ vào mềm mại, kiểu dáng độc đáo.
Là kiểu dáng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng cô không hợp màu đỏ, màu đỏ rất phù hợp với Cần Nghiên, cô hợp với màu trắng, kiểu trong trẻo nhỏ nhắn, khuôn mặt này của cô quá khí chất xinh đẹp.
Cô chọn một bộ lễ phục nhỏ màu trắng, đơn giản thon gọn, kiểu dáng cũng là kiểu hợp ý bản thân, cô hài lòng cười cười rồi vào phòng thử đồ thay quần áo.