Sau khi mặc lên, cô bước tới trước gương sửa soạn tạo hình.
Cô mỉm cười ngọt ngào, rất hài lòng bộ lễ phục nhỏ màu trắng này.
Trong lòng thầm nói sẽ lấy chiếc này.
Cô lại quay người, đi chọn một bộ dự phòng, ở tiệc rượu đông người, khó tránh khỏi va chạm, cô lại chọn màu trắng dễ bị làm bẩn.
Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi. Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền tới.
Anh vô thức quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên thấy Lục Hạo Thành cả người khí chất lạnh lẽo tao nhã bước tới.
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên trợn to mắt, thoáng cái nhảy lên sofa, bộ dạng như gặp quỷ nhìn Lục Hạo Thành.
Anh không thể tin được thấp giọng hỏi: “Lục Hạo Thành, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu nên ở bên trong phòng thử đồ à? Không phải cậu nên ngồi bên trong nhìn Lam Lam của cậu sao? Thằng cha cậu, sao cậu có thể ở đây?” Mộc Tử Hoành nghiến răng vừa nặng vừa nhẹ nói từng chữ.
Khó khăn lắm mới hoàn thành, tối qua anh bận rộn cả một buổi tối, hóa ra tốn công vô ích rồi.
Lục Hạo Thành nhìn qua anh ấy, cau mày nói: "Nhận điện thoại của ông già, tôi ra ngoài nghe điện thoại, Lam Lam ở bên trong rồi?"
"Tôi đang ở đây, cô ấy đương nhiên ở bên trong rồi?" Mộc Tử Thành tức cái lông ngực, tối qua anh bận rộn cả một đêm, cuối cùng thì, vậy mà Lục Hạo Thành không có ngồi bên trong.
Quả thật anh tức chết mất, tốt xấu gì cũng co anh chút cảm giác thành tựu chứ?
Anh vì khiến Lục Hạo Thành sống tốt hơn chút, có thể nói là thực sự giống làm trâu làm ngựa rồi.
Nhưng cậu ta...
Mộc Tử Thành nản lòng ngồi phịch xuống sofa, tức đến nỗi không thèm nhìn Lục Hạo Thành một cái.
Rõ ràng có thể tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con, nhưng Lục Hạo Thành cứ một mực muốn kiểm tra bằng cách này.
Anh biết cậu ấy đợi quá lâu rồi, muốn dựa vào năng lực của bản thân từng chút từng chút điều tra, những điều này, anh đều nhận thấy.
Môi mỏng Lục Hạo Thành mím chặt, không nói chuyện.
Mộc Tử Hoành nhìn anh, lại càng bực tức, hận không thể cạy não Lục Hạo Thành ra xem xem, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì?
Anh thành khẩn nói: “Hạo Thành, đừng vì cô đơn mà yêu lầm người, càng đừng vì yêu lầm người mà cô đơn suốt đời."
Anh biết Hạo Thành luôn tìm kiếm cái người có thể khiến cậu ấy an tâm.
Nhưng chỉ dựa vào một chút hoài nghi liền nhận định một người, thật không giống Hạo Thành, cách nhanh nhất chính là tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con.
"Không, cô ấy chính là Lam Lam.” Ánh mắt kiên định của Lục Hạo Thành nhìn anh ấy.
Thấy Mộc Tử Hoành không tin, Lục Hạo Thành cũng không giải thích.
Lam Hân, anh đã so sánh ảnh lúc nhỏ của Lam Lam rất nhiều lần, đường nét ngũ quan của bọn họ đều rất giống nhau.
Anh luôn nhớ hình dáng của Lam Lam, anh có thể nhận lầm bất kỳ ai, nhưng không thể nhận lầm Lam Lam luôn bên cạnh anh, không thể nhận lầm.
"Hạo Thành, không bằng, tiến hành xét nghiệm cha con đi?” Mộc Tử Hoành muốn dùng cách nhanh nhất.
Nếu không thì, anh thực sự sẽ bị làm điên mất.
Cái tên Lam Lam này luôn giống như lời nguyền ma quỷ, đeo bám trong lòng Lục Hạo Thành, khiến cho cậu ấy không thể nào yên.
Lục Hạo Thành là loại người không chạm tường nam không quay đầu, dù là vỡ đầu đến chảy máu cũng phải biết chuyện mình muốn biết.
Sự biến mất của Lam Lam mãi mãi là nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lòng cậu ấy, trong lòng mãi mãi là sự cố chấp và kiên trì không hối hận.
Lại nói, gần đây anh gặp được người mình thích, anh cũng phải theo đuổi hạnh phúc của mình nha.
Nhạc Cẩn Nghiên, người phụ nữ đó, thu hút anh sâu sắc.
Lục Hạo Thành nhìn anh ấy một lúc mới gật gật đầu, nói: “Qua buổi tiệc tối nay, chuẩn bị tiến hành xác nghiệm quan hệ cha con, nhưng đừng nói với người của Cố gia.”
Không chạm tường nam không quay đầu: so sánh hành động cố chấp của một ai đó.