Lam Hân hít sâu một hơi, không nhớ tới những chuyện trước đây nữa.Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, nỗi hận trong lòng cô cũng được buông bỏ.Chỉ cần sống trọn vẹn những ngày tháng tốt đẹp của hiện tại là được.Cô cũng không chờ mong tình yêu say đắm mãnh liệt, chỉ mong sống những ngày bình yên.
Mà ở công viên ven đường Hộ Dịch, Có Ức Lâm đúng tám giờ đã có mặt ở đó.
Công viên này rất gần trạm xe bus, chỉ ngăn cách bởi làn đường dành cho xe đạp và vỉa hè.
Anh: đứng sau bụi hoa, là có thể nhìn thấy trạm xe bus.
“ÙI Làm Cố Ức Lâm nghe được có người gọi, anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lục Hạo Thành đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa nhìn anh, ánh mắt nhàn nhạt, không một tia cảm xúc.
Cố Ức Lâm cười nói: “Hạo Thành, sao cậu lại tới đây?”
Lục Hạo Thành một tay đút ở túi quần, tao nhã bước về phía người đối diện.
Tới cạnh Cố Ức Lâm, anh mới thản nhiên mở miệng: “Đi ngang qual”
“Đi ngang qua?” Có Ức Lâm khó hiểu nhìn qua.
Nơi này ngược đường với hướng nhà cậu ta, cho dù muốn đi ngang qua cửa nhà họ Cố cũng không đi qua hướng này.
Anh cười nói: “Cậu là đến nhìn Lam Hân phải không?”
Lục Hạo Thành vẫn thản nhiên liếc mắt “Có việc, đi ngang qua.”
Cố Ức Lâm vừa nghe, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Cậu ta không thừa nhận, anh cũng không thể nào cũng bắt người ta thừa nhận được.
Ánh mắt lại lằng lặng nhìn về trạm xe phía xa, rất nhiều người ra vào, Cô Ức Lâm không ngừng tìm tòi, mỗi khi có một chiếc xe bus dừng lại anh liền gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa xe, tìm một hình bóng quen thuộc.
Bỗng nhiên, Lam Hân và Lam Tử Kỳ cùng xuất hiện.
Cố Ức Lâm nhìn thấy Lam Hân đang nắm tay một cô bé, anh có thể nhìn thấy góc nghiêng của Lam Tử Kỳ, ánh mắt nao nao, hỏi: “Hạo Thành, cô bé nắm tay Lam Hân là con gái cô ấy hả?
Sao có thể giống Tiểu Ức lúc nhỏ như vậy nhỉ? Tiểu Ức hồi bé cũng đáng yêu xinh đẹp như vậy, cậu nói xem có phải rất giống không?”
Cố Ức Lâm thì thào tự lâm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Kỳ.
_ Lục Hạo Thành đột nhiên nâng mắt nhìn qua, thật đúng là, ánh mắt mỗi người nhìn cũng không giống nhau.
Con gái rõ ràng giống anh, sao theo mắt nhìn của Có Ức Lâm, lại giống Lam Lam chứ?
Tuy nhiên, góc nghiêng của Kỳ Kỳ quả thật có chút giống Lam Lam lúc nhỏ.
Anh nói: “Là do cậu quá nhớ Lam Lam.”
Cố Ức Lâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, cười cười, “Có lẽ vậy, cậu cũng biết, nhà chúng tôi đã đem tất cả đồ vật liên quan đến Tiểu Ức đều khóa trong phòng con bé, căn phòng vẫn y nguyên hiện trạng như ngày xưa, vẫn là mẹ tôi tự mình quét tước.
Mấy thứ đó bà vẫn xem như bảo bối, không cho bất cứ ai chạm vào. “
Đôi khi anh đi trên đường, ngẫu nhiên nhìn thấy một cô bé rất giống Tiểu Ức lúc nhỏ, anh cũng sẽ nghĩ đến em gái, nghĩ xem hiện tại cô đã cao bao nhiêu, sống có tốt không?
Lúc gặp được những cô bé tàn tật ăn xin trên đường, tâm tình anh càng kos chịu, chỉ sợ em gái mình sẽ gặp kết cục thảm như vậy.
Tin tức bắt cóc trẻ em trên TV, đôi khi anh thậm chí không dám nhìn tới.
Lục Hạo Thành hít sâu một hơi, nhìn thấy Cố Ức Lâm như đang chìm trong suy nghĩ.
Anh dưới đáy lòng cười cười, Cố Ức Lâm, cậu có thể nhìn ra Kỳ Kỳ giống Lam Lam lúc nhỏ, sao lại nhìn không ra Lam Lam chính là em gái cậu chứ?
Có một số chuyện, con người chính là như vậy, trong đầu như thiếu một tia sáng, chỉ khi người khác chỉ điểm mới có thể đột nhiên nhớ tới, mới có thể phục hồi tinh thần.
Anh nhìn thoáng qua trạm dừng, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Hân khoác chiếc áo gió mỏng cho Trầm Giai Kỳ, anh nói: “Ức Lâm, Trầm Giai Kỳ đến rồi.”
Cố Ức Lâm lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhìn về phía trạm xe.
Chỉ thấy Trầm Giai Kỳ đã nhiều ngày không gặp đang mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, với mái tóc dài buộc đuôi ngựa và nụ cười ngọt ngào trên môi.
Lam Hân kéo tay cô, ba người thật cần thận nhìn vào xe cộ đang qua lại, tìm cơ hội để băng qua đường.
Ánh mắt Cố Ức Lâm tràn đầy ôn nhu, nhìn thấy người mình yêu hiện tại đã có nhiều thay đổi ánh mắt trở nên trong suốt, lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Một Giai Kỳ như vậy, rất rực rỡ, lại mang theo một cảm giác đặc biệt thân thiết khiến người ta muốn tới gần cô.
Gió đêm thổi nhẹ, tóc mái trên trán bị gió thổi bay lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã hồng hào hơn trước rất nhiều.Xem ra khoảng thời gian này cô đã sống rất tốt vậy là anh cũng yên tâm rồi.
Nhưng anh thật sự muốn ăn đồ Giai Kỳ làm, đó là những món ăn ngon nhất anh từng ăn.
Anh vẫn dịu dàng nhìn Trầm Giai Kỳ vui tươi trước mặt.
Lam Hân lúc này cũng ngẳắng đầu, nhìn về phía công viên.
Bỗng nhiên lại thấy Lục Hạo Thành, ánh mắt hơi co rút, Lục Hạo Thành sao lại tới đây?
Hai người chạm vào ánh mắt nhau, Lục Hạo Thành khẽ cong môi cười.
Lam Hân sắc mặt hơi trầm xuống, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Thật ra rất nhiều thời điểm, cô không muốn đối mặt với Lục Hạo Thành, đặc biệt là khi nhìn ánh mắt dịu dàng kia, cô luôn cảm giác chính bản thân mình chỉ là người thay thế Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, khiến cô không thể tìm thấy đường ra, càng làm tâm trạng thêm rối rắm.
Xe chạy trên đường dần thưa thớt Lam Hân nắm Trầm Giai Kỳ cùng Kỳ Kỳ cùng băng qua đường.
Cô lại lơ đãng nhìn thoáng Cố Ức Lâm và Lục Hạo Thành ở công viên.
Lòng thầm nghĩ, Cố Ức Lâm, tôi chỉ có thể giúp giúp anh đến như vậy, sau này phải dựa vào bản thân anh.
: Ba người chậm rãi trở về đi, dần dần, Cố Ức Lâm chỉ có thể nhìn thấy ba bóng lưng mơ hồ, không tự chủ được cất bước tiến về phía trước.
Lục Hạo Thành vừa tháy, liền nói: “Ức Lâm, sau này còn có cơ hội.”
Cố Ức Lâm nháy mắt bừng tỉnh, anh nhìn Lục Hạo Thành, ý cười chua xót: “Hạo Thành, cậu thật sự cảm thấy tôi và Giai Kỳ còn có cơ hội sao?”
Lục Hạo Thành nhìn qua, trong khoảng thời gian này, Cố Ức Lâm mỗi ngày đều sẽ đến đường Giang Phỏ.
Mà mỗi ngày đều sẽ đi ngang qua cửa hàng của Trầm Giai Kỳ nhưng đúng là trời sắp đặt, lại chưa bao giờ thấy Trầm Giai Kỳ.
Đôi khi ngay cả chính anh cũng cảm thấy được, hai người cùng gặp nhau ở một chỗ, thực sự cần duyên phận.
Giọng điệu trở nên ôn hòa: “Ức Lâm, chỉ cần cậu không bỏ cuộc, tất cả đều đều còn hi vọng.”
Chỉ cần cậu ta không từ bỏ, chờ chuyện này qua đi, nhà họ Cố cùng Lam Lam nhận lại nhau, bác gái Cố hiểu hết mọi chuyện thì thái độ chắc hẳn sẽ không gay gắt như hiện tại nữa.
Cố Ức Lâm vừa nghe anh lời này, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng.
“Được, tôi sẽ không từ bỏ.” Anh nghiêm túc nói Lục Hạo Thành chỉ đáp: “Đi thôi.”
Cố Ức Lâm lưu luyến nhìn thoáng qua Trầm Giai Kỳ đã rời đi, ánh mắt lóe sáng mới đi theo Lục Hạo Thành.