Cố Ức Lâm cẩn thận mỗi bước đi, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trầm Giai Kỳ đâu nữa.
Lục Hạo Thành nhìn qua, ánh mắt thản nhiên, không nói gì.
Sau khi tan tầm anh cũng hay chạy đến đây để nhìn Lam Lam.
Nhìn đến giờ phút này nhìn vào Cố Ức Lâm, anh cũng hiểu ra bản thân thật yếu đuối, ít nhất đối với chuyện của Lam Lam, anh cũng không có cách giải quyết.
Tần Ninh Trăn có thể đuổi mẹ anh đi nhiều năm như vậy, cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy để đối phó Lam Lam.
Tần Ninh Trăn vì tập đoàn Lục Trăn, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Ngày đó Tô Cảnh Minh nghe trộm được tin tức, đã được ghi lại, chỉ cần đợi một thời cơ, có thể đem Tần Ninh Trăn đuổi ra khỏi nhà.
Khi điều tra anh có phát hiện ra được, có một người bí ẳn khác đang nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lục Trăn, chỉ cần người này không phải Tần Ninh Trăn thì tốt rồi.
Nếu là người của bà ta, Tần Ninh Trăn vì muốn chiếm được Tập đoàn Lục Trăn, đang âm thầm động tay chân, kêu gọi toàn bộ họ hàng nhà ngoại chiếm lấy cổ phần công ty.
Bà ta chắc chắn sẽ làm như vậy, vì biết được anh sẽ có ngày phản kích.
Hiện tại đã xác định mẹ đã được an toàn, anh cũng nên phản kích rồi.
Lục Hạo Thành nhìn màn đêm thăm thẳm, phố xá phồn hoa, bóng đèn đường rã rời, trong long vẫn rất mờ mịt.
Ban đêm đối với anh mà nói, là sợ hãi nỗi cô đơn, anh không thích ở một mình, mà về nhà cũng chỉ có mình anh.
Trong khoảng thời gian Tử Hoành đi ra ngoài, đều là Âu Cảnh Nghiêu qua bầu bạn.
Lúc ở một mình anh cảm giác vĩnh viễn chỉ có ác mộng làm bạn, khoảng cách giữa ngày và đêm như kéo dài cả thế kỷ.
Cố Ức Lâm thấy Lục Hạo Thành không nói lời nào, anh chậm rãi mở miệng: “Hạo Thành, thực xin lỗi!”
Đột nhiên nghe được những lời này, Lục Hạo Thành nghỉ hỏi: “
Sao lại xin lỗi”
Anh nhìn Lục Hạo Thành, vẻ mặt hỗ thẹn nói: “Lúc cậu ở thời điểm khó khăn nhất, nhà họ Cố chúng tôi đã không giúp đỡ.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, thì ra là bởi vì chuyện này.
Anh cười nói: “đều đã là chuyện quá khứ, cậu cũng không cần để trong lòng, nhà họ Cố cũng không có lý do gì để giúp tôi.”
“Nhưng mà cậu đối với Tiểu Ức……
Ỹ “Tôi đối với Lam Lam, là tắm lòng của Lam Lam đổi lấy lúc mọi người nói tôi tính khí xáu, mắng tôi không hiểu đạo lí đối nhân xử, chỉ có Lam Lam, cô ấy chưa từng nói tôi một câu, lúc cô ấy nhìn thấy tôi, khuôn mặt nhỏ vĩnh viễn đều mang theo nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy sẽ không giống mọi người, sẽ khuyên tôi chấp nhận sự thật, nhận người mẹ kế đó, chỉ quan tâm tôi có vui hay không, hôm nay ăn cơm có ngon không?”
Lục Hạo Thành nói đến đây, thì không nói thêm gì nữa.
Mỗi lần anh cùng cha cãi nhau, đều không ăn cơm, Lam Lam thấy vậy đều bảo dì giúp việc nhà mình làm cơm, mang đến cho anh.
Cô bé nhỏ như vậy đã rất chu đáo, mỗi lần nhớ tới anh đều cảm thấy đau lòng, cũng rất hạnh phúc.
Cố Ức Lâm cười khổ nói: “Hạo Thành, cuộc của của những người như chúng ta đều như vậy lớn lên dưới sự sắp đặt của cha mẹ, gia cảnh tốt nhưng có nhiều chuyện không thể tự làm chủ.
Lúc đó căn bản là không hiểu chuyện gì, mọi chuyện đều liên quan đến hoàn cảnh cuộc sống.Từ nhỏ trong trí nhớ đều là nội dung cuộc trò chuyện của người lớn, đó là gia tộc nào không còn tồn tại, nhà ai lại phá sản, và kết cục của bọn họ sẽ như thế nào?
Còn trường học cũng đều là trường quý tộc, mọi thứ cảm nhận được, vẫn chỉ là cuộc sóng xa hoa lãng phí.”
Cố Ức Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy những năm đó thật sự không hiểu chuyện.
Lục Hạo Thành trào phúng nói: “Đó là các người, không phải tôi!”
Cha tuy rằng không có bạc đãi anh chuyện tiền bạc, nhưng hễ có thời gian nghỉ, để tìm hiểu thích nghi với thế giới này, anh vẫn đi làm thêm ngoài giờ.
Anh chuyển phát nhanh, đem tiền lương hằng tháng quyên góp cho những trẻ em gặp khó khăn.Lúc đó anh lại nghĩ trong những đứa nhỏ kia có thể có Lam Lam hay không?Nếu có, anh san sẻ chút hơi ấm này cũng sẽ có phần của Lam Lam. Anh cũng vẫn kiên trì làm sự nghiệp từ thiện, có một lúc thực sự tin tưởng vững chắc, cho đi càng nhiều, nhận lại sẽ càng nhiều.
Thời gian chứng minh tất cả, anh hiện tại đã tìm được lại rất nhiều thứ từng để lỡ.Anh đem một tháng tiền lương rửa chén đi cho người ăn xin ở ven đường ăn cũng có cả bà lão bán rau dạo.
Anh làm việc tốt vì khẩn cầu cho Lam Lam có thể còn sống, chờ anh mang cô về nhà.
Thời trung học đã bắt đầu bôn ba ở phố lớn ngõ nhỏ, thấy được rất nhiều hoàn cảnh, hiểu được cuộc sống không dễ dàng.
Chỉ vì mong muốn có thể gặp được cô gái nhỏ anh đã để lạc.
Mỗi tối, khi đi đường anh đều quay đầu lại nhìn phía sau, hi vọng có giống như trước, anh vừa quay đầu lại, phía sau sẽ có một cô gái nhỏ, cười đến ngọt ngào, trong tay giơ một que kẹo mút vị dâu.
“Anh Hạo Thành ca ca, ăn kẹo mút không?”
Mỗi đêm, Lục Hạo Thành đều chờ đợi câu nói đó, một mình anh trải qua đêm tối thật sự rất cô đơn.Ký ức duy nhất còn sót lại chính là khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào ấy.
“Hạo Thành, cậu nói xem tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Tôi không thể không có Giai Kỳ.” Cố Ức Lâm đột nhiên lên tiếng.
Lục Hạo Thành chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua anh, khoảng thời gian như vậy anh cũng rất thống khổ.
Qua một hồi lâu, anh mới nói: “Chờ.”
Cố Ức Lâm vừa nghe, hiểu được cũng chỉ có thể như vậy, “Được, tôi chờ!”
Lục Hạo Thành thở ra một hơi, nói: “Trở về đi, xe của tôi ở ngay phía trước.”
“Được, tôi cũng lái xe đến đây.”
Hai người nhìn thoáng qua đối phương, đều tự trở về.
Đối với người đã quen với cuộc sống chìm nổi như Lam Hân mà nói, cô đã nhanh chóng thích nghỉ với cuộc sống ở thành phố Giang.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng này Lam Hân trải qua vô cùng thoải mái, không tìm cô gây phiền toái, trên mạng cũng không có tin đồn nhảm nhí hay mắng chửi nữa.
Công việc cũng tiến triển rất nhanh.
Mà trong nửa tháng này xảy ra một việc.
Lục Hạo Khải cùng Cố An An đính hôn, buổi lễ diễn ra rất long trọng.Rất nhiều người trong giới thượng lưu cũng tham dự, cha cô cũng có mặt, nhưng lúc về cũng chẳng nói gì.
Sau buổi lễ, Cố An An mang theo nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu đến công ty, khiến mọi người đều lác mắt.
Lam Hân vừa tới văn phòng, Ninh Phi Phi chạy đến trước mặt cô với vẻ mặt hóng chuyện.
Cô cười nói: “Quản lý Lam, cô nghe được chuyện của Cố An An chưa?”
Lam Hân nhìn cô cười cười, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười ngọt ngào, “Nghe được, mọi người ở công ty không phải đang bàn tán sao?”
Ninh Phi Phi vẻ mặt hâm mộ. nói: “Quản lý Lam, vừa rồi lúc đi lên tôi thực sự thấy được chiếc nhẫn kim cương trên tay Cố An An quả thật to như trứng chim bồ câu.”