Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được được, cậu đi nhanh đi, lát nữa gặp.” Mộc Tử Hoành nhanh chóng chạy vào văn phòng của Lục Hạo Thành.
Anh cũng không quên, hai người vừa đi qua chính là Lam Lam cùng Ninh Phi Phi.
Nhưng giọng nói kia nghe như là của Có An An.
Âu Cảnh Nghiêu sớm đã chạy tới.
“Hạo Thành, mau ra đây, đã xảy ra chuyện.” Mộc Tử Hoành nhanh chóng đầy cửa ra, Lục Hạo Thành đang ngồi trên ghế dựa hòn dỗi, bàn tay thon dài đỡ trán, vẻ mặt âm trầm.
Nhìn thấy Mộc Tử Hoành bỗng nhiên xông tới, anh càng phát hỏa: “Làm gì? Không thấy hiện tại tâm trạng tôi không tốt sao?
Đi ra ngoài.”
Mộc Tử Hoành chỉ chỉ bên ngoài, vội vã nói: “Hạo Thành, đã xảy ra chuyện, nhà vệ sinh có người kêu cứu mạng.”
“Nhà vệ sinh?” Lục Hạo Thành vừa nghe, bỗng nhiên nhớ tới Lam Lam cùng Ninh Phi Phi. Cả người chợt căng thẳng, rất nhanh đứng lên, xông ra ngoài.
Mộc Tử Hoành trợn mắt nhìn chuyển biến, cũng nhanh đi theo.
Vừa rồi còn tỏ vẻ không thèm quan tâm, trong nháy mắt chạy So với tên bắn còn nhanh hơn.
Lục Hạo Thành chạy tới nhà vệ sinh, Mộc Tử Hoành cũng rất: nhanh chạy qua, nhìn Cố An An đang chật vật dưới cầu thang.
Anh chỉ biết không phải là Lam Lam, cũng thở ra nhẹ nhõm Nửa tháng nay đã được sống yên ổn, nhưng mỗi lần có việc, toàn là việc lớn.
Cửa nhà vệ sinh nằm ở phía dưới cầu thang tầng .
Mà lúc này, phía dưới, Cố An An đang đau đớn ngồi dưới đất, đầu gối và cổ tay bị xây xát, nồng nặc mùi máu tươi.
Hai tay cô ta ôm bụng, hơi cúi đầu, không đúng, sao bụng cô ta lại đau chứ?
Âu Cảnh Nghiêu vẻ mặt dửng dưng nhìn Cố An An, Ninh Phi Phi cũng đứng ở một bên không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố An An.
Cố An An nhìn thấy mọi người đến đã đủ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lam Hân, khóc rống: “Lam Hân, vì sao cô muốn đẩy tôi?”
Lam Hân lẳng lặng đứng một bên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cố An An, tôi không đẩy cô, là cô tự mình lăn xuống, lời này tôi đã nói ba lần.”
Điều cô không ngờ tới, Cố An An im lặng nửa tháng, thế nhưng lại tặng cô một món quà lớn như vậy.
Nơi này không có camera, đương sự chỉ có cô cùng Cố An An, hiện tại cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Hơn nữa, Cố An An lựa chọn xảy ra chuyện hôm nay, chỉ sợ đã có dự tính.
Hiện giờ, cô sẽ phải đối mặt với hai nhà Lục Cố.
“Ha ha.” Cố An An đau đớn cười cười, khóe môi có chút run tẩy, “Lam Hân, cô dám làm không dám nhận sao? Tôi chỉ vì chuyện công việc mà tranh chấp với cô. vài câu, cô liền ác độc ra tay như vậy. Cô ở nơi làm việc vì chuyện báo cáo mà làm xấu mặt tôi, bảo tôi làm lai vô số lần, chuyện vừa rồi trợ lý của cô cũng tận mắt thấy, tận tai nghe được.
Tôi có nói sai gì sao? Tại sao cô muốn đầy tôi?”
Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, Tần Ninh Trăn là người chuyện gì cũng làm ra được.
TA nh ” Cố An An hừ mội tiếng, trên trán đã muốn che kín mồ hôi, sắc mặt tái nhọt, cả người đã run nhè nhẹ.
Lam Hân cũng nhìn thấy sắc mặt cô ta có chút không thích hợp.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn Cố An An, người phụ nữ này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện.
Lam Hân tuy tức giận nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt Cố An An không ổn, cô đi tới, ngồi xỗm xuống, nhìn thoáng qua Cố An An, cô ta hôm nay mặc một chiếc váy trắng chân khẽ nhúc nhích, Lam Hân thấy được vết máu.
Si: Ỷ Cô rất nhanh xoay người, nhìn thấy Ninh Phi Phi, “Phi Phi, mau gọi cấp cứu.”
“A, được, quản lý Lam.” Ninh Phi Phi nhanh chóng lấy ra điện thoại gọi cấp cứu.
Cố An An vừa nghe, căm tức cô: “Cút ngay, không cần cô xen vào, tôi cũng không chết được.”
Lam Hân nổi giận nói: “Bụng cô cũng đau phải không?”
Cố An An cắn răng nhìn thấy cô không nói lời nào, cô ta có cảm giác có cái gì đó đang chảy ra.
Lam Hân đáy lòng u ám, có phải cô ta mang thai nhưng lại không biết?
Cố An An đau đớn nằm trên mặt đất “Đau, bụng tôi đau quá.”
Lam Hân nhìn thoáng qua thân dưới của cô ta, tình huống ngày tám chín phần là sảy thai.
Lúc còn ở chỉ nhánh công ty, cô đã gặp qua tình huống này, có một cô gái mới đến làm không lâu, cũng không biết bản thân mang thai, mang giày cao gót, không cẩn thận bị ngã cầu thang, cũng tựa như Cố An An hiện tại, khiến cô có ấn tượng rất sâu.
Lam Hân xoay người nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành đang thờ ơ, nói: “Giám đốc Lục, đưa cô ta đến bệnh viện trước đi, tình huống hiện tại rất khẩn cấp.”
Đứng ở vị trí của Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu, Mộc Tử Hoành cũng không nhìn thấy thân dưới Cố An An chảy mau.
Anh dửng dưng nói: “Xe cứu thương rất nhanh sẽ tới, cô ta không chết được.”
Lam Hân vừa nghe, có chút không thể tin nhìn anh, quát lên: “Lục Hạo Thành, nếu không mang cô ta đi bệnh viện, thật sự sẽ xảy ra mạng người.”
Lục Hạo Thành vẫn bất động, anh biết chuyện hôm nay là Cố An An làm, cố ý hãm hại Lam Lam, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt đến Cố An An một cái.
Lam Hân nhìn thấy Lục Hạo Thành bát động, cô bất đắc dĩ đứng dậy, dùng sức che chở Cố An An đứng lên.
“Cố An An, chống đỡ.” Cô nghiến răng nghiền lợi nói.
Cố An An đẩy cô ra, vẻ mặt thống khổ rống to: “Cút ngay, không cần cô giả tốt bụng.”