Lam Hân nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô trợ lý, cũng vui đùa nói: “Phi Phi, cô cũng rất lương thiện, sau này gặp được bạch mã hoàng tử của mình, cũng sẽ mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương to như vậy.”
Ninh Phi Phi vừa nghe, chỉ có thể ha ha cười: “Quản lý Lam, lấy lời tốt của cô, hi vọng có thể có vương tử tặng tôi chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu.”
Lam Hân nhìn cô gái trước mặt đang mỉm cười đầy vẻ chờ mong.
Cũng phải, trong thời đại này, cơ bản những minh tỉnh kết hôn đều nhận được chiếc nhẫn như vậy, tiểu thư con nhà giàu cũng không thua kém.
Lấy gia thế của nhà họ Lục gia, một viên kim cương bằng trứng chim câu tính là cái gì?
“Phi Phi, cô nhất định sẽ gặp được, đúng rồi, hôm nay không cần mở cuộc họp sáng, công việc không vội, hai chúng ta cũng không vội, lát nữa, chúng ta cùng xem kỹ lại bảng màu là được.
“Được” Ninh Phi Phi vui vẻ cười cười, “Quản lý Lam, chúng ta bận rộn hơn nửa tháng, rốt cục có thể thở một hơi, quần áo đang được sản xuất, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Lam Hân cười gật gật đầu, “Đúng vậy, sẽ không có vấn đề.”
Nửa tháng nay cô cũng bề bộn nhiều việc.
Nhưng điều cô vui vẻ chính là, Nhiên Nhiên cùng Nghiên Nghiên sắp trở lại, phim điện ảnh của Nhiên Nhiên cũng sắp đóng máy.
Cần Hi thời gian này cũng bận rộn, vẫn ở chạy đi chạy lại giữa thành phó Phản và thành phố Giang.
Ninh Phi Phi ở bên cạnh nói: “Quản lý Lam, tôi cần đi vệ sinh.”
Lam Hân tiếp lời: “Vậy cùng nhau đi, tôi cũng đang muốn đi.”
Cô cầm di động trên bàn làm việc, hai người vừa ra tới cửa, di động trong tay cô liền vang lên, là Cần Hi gọi tới.
“Alo! Cần Hi.”
Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, vừa tới đã nghe được cô gọi hai tiếng Cần Hi này.
Lục Hạo Thành lập tức dừng bước, Mộc Tử Hoành phía sau thiếu chút nữa đã va vào lưng anh.
Mộc Tử Hoành không nói gì lui về phía sau, trừng mắt nhìn người nào đó đang chằm chằm nhìn Lam Hân.
“Lam Lam, anh bị ốm rồi.” Giọng Cần Hi khàn khản.
Lam Hân vừa nghe, hỏi: “Cần Hi, anh đã về thành phố Giang ăn) “ÚP”
“
“Cần Hi, vậy anh quanh nhà em đi, mẹ em vẫn ở nhà, mẹ em sẽ chăm sóc anh, trước đây anh ốm cũng là bà chăm sóc mà, tan tầm em sẽ trở về.”
“Không cần, Lam Lam, em phải tới nhà anh.” Nhạc Cần Hi lúc ốm có vẻ bướng bỉnh như trẻ con.
Lam Hân bát đắc dĩ cười cười, nhưng là bạn bè, anh đưa ra yêu cầu như vậy cũng là theo lẽ thường, cô cũng đành chịu.
“Được, sau khi tan tầm em sẽ qua nhà anh, anh muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn cơm em nấu, đồ ăn trong nhà đã có, em trực tiếp qua đây là được.”
Lam Hân nghe giọng nói yếu ớt của, trong lòng cũng bắt đầu bối rối.
“Cần Hi, anh đi bệnh viện chưa? Giọng anh nghe yếu quá.”
Lam Hân đi về phía trước nghe, nhìn đến ba người Lục Hạo Thành cô nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.
Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, thấy vẻ mặt âm trầm kia thì rất nhanh cúi đầu, co đầu rụt cổ tránh ở bên người Lam Hân.
Mà người đang gọi điện thoại kia cũng không hề chú ý tới chỉ tiết này.
Lục Hạo Thành vẫn nhìn về phía Lam Hân, sắc mặt ngày càng khó coi.
Nhạc Cần Hi chết tiệt, biến mất gần một tháng, vừa xuất hiện lại sinh bệnh, còn bắt Lam Lam đến nhà anh ta.
Gần tháng nay không có Nhạc Cần Hi xuất hiện, anh thiêu chút nữa đã quên mắt còn có người tên Nhạc Cần Hi này.
Không có anh ta cuộc sống tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, anh ta bị ốm sao mẹ anh và Lam Lam đều phải chăm sóc chứ?
Lục Hạo Thành nắm chặt tay, cứng ngắc đứng tại chỗ, đáy mắt hiện lên sự phẫn nộ.
Mộc Tử Hoành vừa thấy, cười cười: “Nghe nói nửa tháng nay có một nhà truyền thông đóng cửa, hình như là vì đưa tin Lam Lam và Nhạc Cần Hi qua lại.
Tôi còn nghe nói, ông chủ chỗ đó còn tìm Lục Hạo Khải làm loạn một trận.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt càng thêm âm trầm, loại chuyện này không điều tra cũng biết là Nhạc Cần Hi làm.
Nhạc Cần Hi chính là một tên nham hiểm, ở trước mặt Lam Lam giả dạng là chàng trai ám áp như ánh mặt trời, sau lưng lại âm u.
“Hừ!” Lục Hạo Thành lạnh lùng hừ một tiếng, đi về phía văn phòng.
Chỉ sợ hôm nay anh cũng muốn sinh bệnh.
Âu Cảnh Nghiêu cùng Mộc Tử Hoành nhìn nhau, Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên không có tỏ vẻ gì, nhắc chân về phòng làm việc của mình.
Mộc Tử Hoành tự buôn chuyện cũng thấy không thú vị.
Anh nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành tên này, sắc mặt nguyên ngày nay sẽ rất khó chịu.
Anh trầm tư, chẳng lẽ phải đối mặt với Lục Hạo Thành như vậy cả ngày sao?
Không, tuyệt đối không muốn.
Suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều bận đến điên rồi, Lục Hạo Thành cũng không cùng Lam Hân đi chơi đùa.
Kế hoạch cùng nhau đi xem phim cũng bị hoãn lại, cậu ta vẫn luôn trưng bộ mặt khó ở đó, anh nhìn đã muốn nỗi điên.
Anh đến cạnh Âu Cảnh Nghiêu hỏi: “Cảnh Nghiêu, hôm nay có công việc gì cần phải ra ngoài không?”
Âu Cảnh Nghiêu đang mở máy tính, nói: “Không có.”
Mộc Tử Hoành nháy mắt cảm giác kế hoạch của anh đã chết từ trong trứng nước.
Đang định đi vào văn phòng, thì cửa phòng Lục Hạo Thành đột nhiên mở ra.
Mộc Tử Hoành vừa thấy như vậy, chỉ sợ anh sẽ bị cậu ta gây khó dễ.
Đúng như dự đoán, Lục Hạo Thành bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: “Mộc Tử Hoành, nói cho các trưởng phòng biết, tối nay sẽ có buổi tụ tập, mọi người bận rộn nửa tháng, sẽ tụ tập cùng nhau không cho phép vắng mặt.”
Dút lời lại chui vào văn phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Mộc Tử Hoành nghe “ầm” một tiếng, nhịn không được mà rụt cỗ.
Anh bắt lực “Lục Hạo Thành đang có ý trả thù sao?”
Âu Cảnh Nghiêu không chút để ý mở miệng: “Cậu ta khoảng thời gian này tâm trạng không tốt, Tần Ninh Trăn bên kia vẫn đang hành động.”
Mộc Tử Hoành nhìn qua “Tất cả không phải đều nằm trong lòng bàn tay chúng chúng ta sao?”
“Tuy nói như thế, nhưng Hạo Thành vẫn có chút lo lắng.” Giọng điệu Âu Cảnh Nghiêu vẫn không nhanh không chậm.
Mộc Tử Hoành ánh mắt hơi thâm trầm, tầm mắt nhìn thoáng qua văn phòng của Lam Hân.
“Lam Lam à Lam Lam, cô chính là thuốc của Lục Hạo Thành nha.” Mộc Tử Hoành lẫm bẩm nói.
“Nhưng mà Cảnh Nghiêu, cậu ta làm như vậy có tác dụng sao?
Lam Lam không đi, cậu ta có thể làm gì chứ?”
Lục Hạo Thành, hôm nay chỉ sợ sẽ phát bệnh.
Âu Cảnh Nghiêu ngắng đầu liếc mắt một cái: “Cậu chỉ cần thu xếp là được.”
Mộc Tử Hoành nhíu mày, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, “Âu Cảnh Nghiêu, đây không phải công việc của cậu sao? Sao tôi phải làm?”
Âu Cảnh Nghiêu vô hình đánh một cái tát trở về: “Là Giám đốc Lục phân phó, cậu đi hỏi cậu ta đi.”
W . Cứu mạng “
Bỗng nhiên, có tiếng kêu cứu từ hướng nhà vệ sinh.
Âu Cảnh Nghiêu cùng Mộc Tử Hoành nhanh chóng nhìn nhau.
“Giọng nói này…..
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy nói: “Cậu đi gọi Lục Hạo Thành, tôi qua nhìn xem.”