Chương :
Lý Nghệ Na: “Đúng vậy, lát nữa cháu sẽ biết, đồ ăn nhà họ cũng rất đặc biệt.”
Lam Hân tràn ngập chờ mong, lúc cô còn ở thành phố Phàn, mỗi ngày đều nhớ đến đồ ăn truyền thống ở thành phố Giang, ở thành phố Phàn cũng có, nhưng ăn không ngon chút nào.
“Đúng rồi, bác, cuộc thi thiết kế thời trang này, sẽ có bao nhiêu người tham gia?”
Lam Hân muốn tìm hiểu rõ vấn đề này.Dù sao, cô vẫn luôn chú ý chuyện này.
Lý Nghệ Na cười nói: “Lam Lam, các nhà thiết kế từ các công ty trong ngành may mặc trên cả nước, cũng như văn phòng của các nhà thiết kế cá nhân, những thành phần từ.
các trường cao đẳng, đại học trên toàn quốc.Đơn vị tổ chức là hiệp hội trang phục trong nước.
Sau một thời gian sẽ có một vòng sơ loại nhận bản thảo, cháu có thể lên mạng xem một chút, trên đó đều có viết, cháu có thể xem chủ đề thiết kế tác phẩm của cuộc thi, số lượng bài dự thi là từ ~ đến mẫu, ý tưởng, tính thực tế và khả năng phổ biến của trang phục, cũng như xu hướng của nó cũng phải được trình bày rõ ràng.”
Lam Hân khẽ nhíu mày, trước đây cô luôn muốn tham gia nhưng chưa bao giờ có thời gian, lần này có thể tham gia, nếu có thể nỏi bật trong một cuộc thi thiết kế lớn như vậy, thì cô đã tiền thêm một bước tới mục tiêu của mình.
“Đúng rồi, Lam Lam, nhà thiết kế giành giải nhất, còn có phần tiền thưởng rất hậu hĩnh, cũng thêm nhiều nguồn hỗ trợ, cháu cần phải cố gắng đó.”
Lý Nghệ Na cười nói, thật ra bà rất tin tưởng Lam Hân.
Đặc biệt là từ lần mẫu trang phục mùa thu vừa ra mắt, bà đã nhìn ra, thực lực của Lam Lam, không giới hạn chỉ ở đó.
Tiềm năng trong cô bé này đang được khai phá từng chút một. Bà rất chờ mong thành quả cuộc thi của cô học trò này.
Lam Hân nặng nề gật đầu, ó là sân khấu có thể khiến bản thân tỏa sáng, cô nhát định sẽ làm việc chăm chỉ.
“Bác, cháu nhất định sẽ đứng nhất.”Lam Hân nói đùa.
“Ha ha. . .” Lý Nghệ Na nhìn thấy cô nghịch ngợm như vậy liền cười.
“Lam Lam, cháu có thực lực như vậy, nều giành được vị trí dẫn đầu, nhát định phải mời bác một bữa.” Lý Nghệ Na khuyến khích cô, thật ra, với năng lực của Lam Lam, thật sự có hi vọng .
Lam Hân trịnh trọng gật đầu như được giao một trọng trách nặng nè, “Bác, cháu sẽ cố gắng hết sức, giành giải và mời bác đi ăn một bữa.”
“Được!”
Lý Nghệ Na cười nói, thời của bà đã qua, bây giờ là lúc nhường sân chơi cho bọn trẻ, thế giới bây giò là của thế hệ sau.
Hai người nói chuyện một lúc, đồ ăn đã được đem lên , nhìn thấy một bàn món ăn truyền thống đặc sắc, Lam Hân lập tức thèm thuồng.
Lý Nghệ Na nhìn cô, cười nói: “Lam Lam, nước miếng sắp chảy xuống rồi , nhanh ăn đi.”
“Vâng!”
Lam Hân nuốt nước bọt, trong khoảng thời gian này, luôn được ăn ngon, cô cảm thấy mình ngày càng béo Trước đó cô cân (=,kg), hiện tại hẳn là sắp cân(-=kg) rồi .
Quả nhiên, phụ nữ đang yêu, béo lên là bình thường.
Dưới cái nhìn yêu thương của Lý Nghệ Na , Lam Hân bắt đầu động đũa, mấy món cá và thịt luôn được cô yêu thích.
Ăn được một lúc, Lam Hân thấy thật sung sướng.
“Bác, cháu no rôi Lam Hân vẫn rất thèm, nhưng thực sự không thể ăn nổi nữa.
Lý Nghệ Na: “Lam Lam, chúng ta đi thôi, buổi chiều bác còn có chuyện.”
“Vâng!”
Hai người ra khỏi phòng rồi tới cửa, lại đụng phải Lâm Tử Thường, Cố An An cùng Bùi Dao Tinh vừa bước vào.
Vị hôn thê của tôi, Lam Hân Đều nói gặp mặt kẻ thù địch thì sẽ đỏ mắt, Lâm Tử Thường vừa thấy Lam Hân, cả người liền cảm thấy không khỏe.
Lam Hân cũng nhìn Lâm Tử Thường, sắc mặt không tốt, nhìn qua không còn ung dung thoải mái như trước nữa Khuôn mặt tiều tụy, chỉ trong vài ngày, hình như cô ta sút cân rất nhiều.
Lâm Tử Thường đêm đó, vừa về đến, chưa kịp bước vào cửa đã bị cha cô ta đánh tới tấp, hai má sưng đỏ.
Đây là chuyện cô ta không cần đoán cũng hiểu.