Chương :
Ngày hôm sau cô ta không có mặt mũi đi làm, mãi cho đến hôm nay mới dám ra đường, sưng đỏ trên mặt đã giảm bớt, nhưng ở trong nhà máy ngày, tâm trạng cũng khó chịu.
Thậm chí hôm nay tinh thần của cô ta rất tệ, trong cuộc họp thường xuyên lơ đãng nên đã bị lãnh đạo nghiêm khắc cảnh cáo.
Một ngàn vạn, cha cô ta yêu cầu phải trả lại trong vòng năm, giờ cô ta lấy đâu ra tiền trả cho ông.
Tất cả đều là lỗi của Lam Hân, hiện tại cô ta vô cùng hối hận, thà rằng ngày đó ở trung tâm thương mại chưa bao giờ gặp Lam Hân, cô ta cũng sẽ không tổn thất vạn, cũng sẽ không bị cha đánh thảm như vậy.Cha cô ta là người quan tâm đến tiền bạc, bình thường cũng cưng chiều cô ta nên mới đưa thẻ cho Lâm Tử Thường.
Mà Lý Nghệ Na, lúc này nhìn Bùi Dao Tinh, cũng không còn ánh mắt oán hận như những lần trước. Lúc này ánh mắt mắt bà rất bình tĩnh, giống như nhìn một người tầm thường, không có một tia cảm xúc.
“Lam Lam, chúng ta đi.”Lý Nghệ Na thấp giọng nói.
“Vâng”
Lam Hân nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường, cũng không chào hỏi.
Đôi bên đều không mở miệng nói chuyện, ngay khi Lam Hân cùng Lâm Tử Thường lướt qua nhau, Lâm Tử Thường lạnh lùng. liếc mắt một cái, đáy mắt chứa đầy ác ý, vội vươn chân ra, gạt chân Lam Hân.
“A… .” Lam Hân nghiêng người về phía trước, loạng choạng như sắp té ngã trên mặt đát.
“Lam Lam.”
Lý Nghệ Na hét lên, nhìn thấy Lam Hân sắp ngã xuống, vì dùng sức nên bị đập mạnh vào góc bàn, cô khẽ cau mày đau đón.
Bỗng nhiên, một đôi tay vững chắc đỡ lấy Lam Hân đang sắp ngã xuống.
Lam Hân nhướng mắt, chạm phải ánh mắt thâm trầm như biển sâu của Lục Hạo Thành. Lam Hân hơi kinh hãi, không nghĩ tới Lục Hạo Thành sẽ xuất hiện ở đây, không phải anh ở nhà đọc sách sao?
Hơn nữa lúc cô đi ra, người nào đó còn giống như đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương đi theo phía sau cô, bảo cô sớm trở về.
“Lam Lam, em không sao chứ?”
Giọng Lục Hạo Thành rất trầm, sự quan tâm khó có thể che giấu.
Lam Hân mím môi cười: “Nếu không có sự xuất hiện ở của anh, em thật sự sẽ gặp chuyện .”
Lam Hân vào góc bàn, lòng còn sợ hãi.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường phía sau, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, khi nhìn về phía Lam Hân, lại như mặt trời ấm áp mùa đông, “Vậy là anh tới đúng lúc.”
Giống như vui đùa, nhưng sắc mặt lại rất tệ .
Lam Hân đứng vững, nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Thường vừa ngáng chân mình.
Mà Lâm Tử Thường, tỏ ra giống như một người không liên quan, ánh mắt bình tĩnh lướt qua cô, si mê nhìn Lục Hạo Thành.
“Anh Hạo Thành, sao anh lại ở đây?”Cố An An cười vẻ mặt ôn nhu mở miệng.
Người đàn ông tây trang giày da phía sau Lục Hạo Thành là ai?
Ánh mắt sắc bén của Có An An phát hiện, lúc này, mới giả bộ ra vẻ cùng Lục Hạo Thành rất quen thuộc.
Lục Hạo Thành thản nhiên lướt qua cô ta, không nói gì, mà là nhìn Lam Hân, giọng điệu ôn hòa: “Ăn cơm chưa?”
Lam Hân: “Rồi, em ăn cùng bác .”
Lục Hạo Thành gật nhẹ, khẽ nghiêng người, Lam Hân lúc này mới nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng anh.
Lục Hạo Thành giới thiệu nói: “Giám đốc Lê, đây là vị hôn thê của tôi, Lam Hân.”
Lam:HẠN:”…… ” Mọi người Lam Hân cũng không ngờ Lục Hạo Thành lại giới thiệu mình cho người quen của anh, đây cũng là lần đầu tiên, Lục Hạo Thành ở trước mặt mọi người nói cô là vị hôn thê.
Trong tình cảnh thế này, Lam Hân đáy lòng có chút bắt đắc dĩ.Nhưng khi cô nghe thấy những lời này, trong lòng cũng không bài xích, ngược lại còn có một sự vui sướng chưa bao giờ có lan tràn.
Lê Quang Hách nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy cô dáng vẻ thanh thuần, một đôi mắt to trong veo như nước, sáng rọi quyến rũ, toàn thân toát ra hơi thở trong trẻo và sạch sẽ.
Khó trách Lục Hạo Thành sẽ thích cô gái này, quả thật phụ nữ như vậy, là người mọi đàn ông nào muốn có. Trên người cô như toát ra khí chất tiên nữ, khiến cô không giống người chốn nhân gian, hơi thở không nhuốm bụi trần.
Anh ta đã từng gặp qua vô số người đẹp, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này thì rất có thiện cảm, rất muốn thân cận với cô.
“Lam Hân tiểu thư, xin chào, tôi là bạn của giám đốc Lục, Lê Quang Hách, rất vinh hạnh khi được gặp cô”