Chương :
“Ha ha.. .” Lục Hạo Thành thấp giọng cười cười: “Lam Lam, cậu ta sợ anh .”
“Cho nên, anh là sói sao?”Lam Hân đỏ mặt, ý cười mê ly .
Lục Hạo Thành: “”
Cô nhóc, em nghiêm túc à?
Sao anh lại là sói chứ?.
Hữi ! Anh thật sự muốn biến thành sói, đem cô ăn sạch.
Nhìn thấy xe đã tới trước cửa, Lục Hạo Thành ôm Lam Hân đi ra ngoài.
Tô Cảnh Minh rất tự giác xuống xe mở cửa xe cho hai người.
Lục Hạo Thành cẩn thận đặt Lam Hân vào ghế ngồi, bản thân cũng ngồi vào, đem cô ôm vào trong ngực.
Tô Cảnh Minh lên xe hỏi: “Đi đâu?”
Lục Hạo Thành: “Biệt thự Bành Hồ.”
Tô Cảnh Minh: “Cậu nghiêm túc ?”
Biệt thự Bành Hồ là nơi xa hoa cỡ nào, mấy người bọn họ cũng chưa từng ở đó.Lục Hạo Thành cũng chỉ ở đó trong thời gian trang hoàng sửa chữa, chỗ này cũng cách không xa, bên cạnh có một cái hồ. Lục Hạo Thành sau khi mua thì xây một căn biệt thự có nhà kính, rất đắt đỏ, là nơi để cậu ta dành cho vợ tương lai ở, hiện tại lại đưa theo Lam Hân đi.Có chút không thích hợp!
Lục Hạo Thành: “Cậu thấy tôi nói đủa bao giờ chưa?”
Trong xe bỗng nhiên có hơi lạnh, không khí trở nên ngột ngạt.
Tô Cảnh Minh không nói chuyện, đạp chân ga, hướng tới biệt thự Bành Hồ .
Lam Hân trong lòng Lục Hạo Thành cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi say, cô muốn ngủ, tỉnh rồi sẽ không sao nữa.
Lục Hạo Thành ôm lấy cô, cúi đầu hôn trên đỉnh đầu Lam Hân.
Không bị tắc đường, nửa giờ sau, Tô Cảnh Minh đã đỗ xe trước cửa biệt thự Bành Hồ.
Căn nhà lớn hiện đại với những tắm kính trong suốt như pha lê, diện tích rất lớn, phía trước có một khoảng sân nhỏ, bên trong nhiều loạt hoa cỏ, cũng giữ nguyên cây cối lâu năm, không khí yên bình như cách biệt với thế giới ồn ào xô bồ.
Lục Hạo Thành ôm Lam Hân xuống xe, nhìn thoáng qua Tô Cảnh Minh, “Cậu có thể đi được rồi.”
Tô Cảnh Minh sửng sốt, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt “cậu thấy sắc quên bạn”.
Lục Hạo Thành không thèm liếc mắt mà ôm Lam Hân đi thẳng vào .
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa với ánh sáng tự nhiên qua lớp kính, nhìn rõ hết cảnh vật trong sân vườn.
Lục Hạo Thành đặt Lam Hân trên chiếc giường lớn mềm mại, lúc này vẫn còn ánh nắng xuyên qua tắm kính, chiếu trên chiếc chăn màu be, sự ấm áp bao vây lấy căn phòng.
Lam Hân được đặt trên giường, lập tức chìm vào giấc ngủ sau, cảm giác ấm áp khiến cô càng buồn ngủ.
Lục Hạo Thành ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ nhà mình, ánh mặt trời chiếu trên người anh gương mặt thanh tú dịu dàng hơn bao giờ hết, cũng khiến cho căn phòng như ấm dần lên.
Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Lam Hân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn còn rất nóng, dưới hàng mi cong vút, đôi mắt nhắm nghiền cũng tạo thành một đường cong rất đẹp.
Nhìn một hồi lâu, anh mới lấy ra điện thoại bắm vào nhóm wechat với mấy đứa trẻ.
Nhìn thoáng qua thời gian, mấy đứa Tiểu Tuấn cũng sắp tan học .
Từ sau khi đi khách sạn Giang Thị trở về, nghe xong mấy lời của anh em Tiểu Tuấn, anh liền lập nhóm chat của cha con. Nhưng kể từ ngày đó Tiểu Tuần cũng không đề cập vấn đề này nữa, anh đánh tiếng qua vài lần, Tiểu Tuần đều né tránh một cách khéo léo.Những đứa trẻ thông minh rất đối phó, Tiểu Tuần chính là một trong só đó.
[ Các bảo bối, cha đưa mẹ con ở biệt thự, đêm nay không quay về , các con có thể tự mình hoàn thành bài tập không?]
Kỳ Kỳ là người đầu tiên gửi tin nhắn thoại, Lục Hạo Thành nhìn thoáng Lam Hân đang ngủ liền đứng dậy đi ra ngoài, mới ấn nghe.
[ Cha, chuyện bài tập của bọn con cha không cần lo lắng , nguyệt lão đã xe duyên tơ hồng cho hai người.Cha phải giữ thật chắc tơ hồng, sớm theo theo đuổi mẹ thành công nhé.] còn thêm một icon cổ vũ phía sau Tiếp theo cũng thấy Nhiên Nhiên gửi tin nhắn thoại [ Cha tương lai, bao giờ thì hai người sinh thêm em cho bọn con?
Hai người ra ngoài riêng với nhau chính là thời cơ tốt, đừng nên bỏ lỡ.]