Chương :
“Phu nhân, đã bỏ lỡ mắt, chúng tôi bị anh ta bỏ xa một đoạn, tìm hồi lâu đều không bắt được xe của anh ta.”
“Phé vật, tôi nuôi dưỡng các người có ích lợi gì ?”
Tần Ninh Trăn phẫn nộ quát lên.
“Tiếp tục tìm, tìm không thấy các người tự tìm đường chết luôn cho tôi.”
Tần Ninh Trăn kích động cúp điện thoại.
“Đáng chết!”Bà ta đá một cước vào bàn trà trên ban công.
Cuối tuần, tất cả mọi người đều ở nhà hét, Lục Hạo Khải nghe được âm thanh vọng từ ban công nên đã đi tới, nghỉ hoặc nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẹ mình “Mẹ làm sao vậy?
Sao lại tức giận đến vậy chứ ?”
Tần Ninh Trăn vừa thấy con trai đến, vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút, “Tiểu Khải, chuyện con và Cố An An hợp tác, cổ phần công ty giờ thế nào rồi ?”
Bà ta đã loáng thoáng cảm giác được, thái độ của Lục Dật Kha đối với mình đã có chút khác thường.
Sau khi bước chân vào nhà họ Lục, những năm gần đây, Lục Dật Kha cùng bà ta cãi nhau, sẽ không vượt quá mười ngày sẽ làm lành, tuy nhiên hiện tại, đều đã mấy tháng qua rồi, ông ta vẫn không bước chân vào phòng mình một bước.
Lục Hạo Khải nói: “Mẹ chúng con vừa mới bắt đầu hợp tác, làm sao mà nhanh như vậy được chứ?
Hiện tại kế hoạch của bọn con vừa mới vừa mới bắt đầu thôi, hơn nữa, Bùi Dao Tinh cũng bị Cố An An thuyết phục, gia nhập với bọn con rồi..
Nhà họ Cố không có phòng bị tốt như cha con đâu, chỉ có Cố Ức Lâm là khó đối phó mà thôi, nhưng chờ đến lúc anh ta phát hiện ra chúng ta mua cổ phiếu, thì có thể đã bị chúng ta đánh bại rồi.”
Lục Hạo Khải cười với vẻ mặt âm hiểm, chuyện này, so với chuyện anh ta tranh đoạt tập đoàn Lục Trăn còn có thú vị hơn.
Cha đối tập đoàn Lục Trăn cũng không có nhiều cảm tình đến vậy, không khuếch đại quyền lực của hắn, nhìn thấy hắn tựa như đề phòng trộm cướp vậy.
Tần Ninh Trăn thấp giọng nói: “Tiểu Khải, động tác của các con phải nhanh một chút, ta cảm giác cha con trong khoảng thời gian này có chút không thích hợp.”
Lục Hạo Khải vừa nghe, nghỉ hoặc hỏi: “Có cái gì không thích hợp.”
Tần Ninh Trăn nhìn thoáng qua phía sau hắn, thấy không có những người khác, mới thấp giọng nói: “Tiểu Khải, con nghe lời mẹ nói, động tác phải nhanh hơn nữa, còn có chuyện bên phía mẹ, sẽ tận lực chuyển tiền ra ngoài.”
Lục Hạo Khải vừa nghe lời này, đã biết chuyện mẹ mình nói quả thực không đơn giản.
“Mẹ con nghe ý tứ của mẹ như là muốn ly hôn với cha luôn vậy.”
Tần Ninh Trăn gật gật đầu, “Ta cũng không nghĩ tới cùng ông ta trải qua cả đời.”
“Mẹ.”
Lục Hạo Khải có chút không đồng tình với việc bà ta làm “Mẹ đã từng này tuổi rồi, còn muốn. có thêm mùa xuân thứ hai sao ?”
Giọng điệu Lục Hạo Khải có chút phẫn nộ.
Làm đứa con của kẻ thứ ba, anh ta vẫn luôn ngóc đầu không nổi mà làm người, nếu mẹ còn gả thêm lần nữa, anh ta thật sự không cần làm người nữa.
Tần Ninh Trăn vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn con trai: “Tiểu Khải, cái gì mà mùa xuân thứ hai Nói chuyện với mẹ con mà nói khó nghe như vậy được à?
Ta là mẹ của con đó, nói như vậy mà con cũng nói được.”
Sắc mặt Lục Hạo Khải cực kỳ khó coi: “Mẹ à, ở thành phó Giang, nhà họ Lục là đệ nhất thé gia, cho dù làm ăn thất, nhưng của cải vẫn hùng hậu, cũng đủ để chúng ta ăn đến già, mẹ còn có cái gì thấy chưa đủ ? Còn muốn ly hôn.”
Lục Hạo Khải có chút khó hiểu ý định của mẹ mình, mẹ rất có dã tâm, anh ta vẫn luôn biết đến, nhưng chuyện ly hôn với cha, anh ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như Vậy xảy ra.
Cũng hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình.
“Mẹ tóm lại việc mẹ muốn ly hôn với cha, con tuyệt đối không đồng ý, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa, rời khỏi cha, mặc kệ mẹ gả cho ai, ở thành phố Giang này, mẹ cũng không được sống thoải mái đâu.”
Lục Hạo Khải nói xong, nồi giận đùng đùng rồi rời đi.