Chương :
Tần Ninh Trăn vừa thấy thái độ kiên quyết của con trai, cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Nó không phải luôn bát mãn với cha mình sao?
:øit ấy cần thời in mà bỏ quải /đ,@ m) Hôm nay sao lại che chở ông ta như thế. ?
Haizz! ! Tần Ninh Trăn vẻ mặt buồn khổ, năm đó nếu không phải Địch Diệp đột nhiên rời đi, sao bà ta có thể trở thành kẻ thứ ba chứ?
Trở thành kẻ thứ ba mà người người căm ghét muốn đánh đập và chửi với chứ.
Chính bà ta trong lòng cũng có nỗi đau không ai thấu, nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ của bà ta đây?
Một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ, sẽ phải sống thế nào Mặc kệ bà ta cố gắng như thế nào, cả mình và mấy đứa con sẽ phải trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Nếu không phải bà ta tự vác mặt tìm tới cửa, thì sao có được những ngày hạnh phúc như bây giờ chứ Ngày tháng hiện tại quả thực không cần lo cơm ăn áo mặt, nhưng những ngày như vậy bà ta cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tần Ninh Trăn yên lặng rời khỏi ban công, trở lại ngồi vào phòng mình, tiếp tục chờ tin tức.
Nếu lần này lại thất bại, bà ta nên làm cái gì bây giờ?
Bà ta đóng chặt cửa phòng lại, nhìn thấy số điện thoại của Địch Diệp _, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi qua.
“Alo! A Trăn, có việc gì sao ?”
Giọng đối phương vẫn dịu dàng như cũ, luôn có một cảm giác rất văn thơ lai láng.
Ở trong trí nhớ của bà ta, giọng nói của người đàn ông này vẫn luôn dễ nghe như vậy, nụ cười nhẹ nhàng kia luôn khiến người ta có được một cảm giác vô cùng ôn nhu.
Khiến bà ta cam tâm tình nguyện vì người đó mà nguyện làm tất cả.
Mà những năm qua, bà ta vì Dịch Diệp, đã phải trả giá rất nhiều.
Cho dù, hắn từ bỏ chính mình, bà ta cũng không lấy một câu oán hận.
“Địch Diệp, là Ân Ân, Ân Ân thích Mộc Tử Hoành, em liền sắp xếp một chút chuyện, kết quả, Mộc Tử Hoành bị tàn phế, Ân Ân mấy ngày nay vẫn trốn tránh ở trong phòng cũng không chịu đi ra.
Nhưng hình như em đã bị đối phương quơ được nhược điểm, hiện tại em nên làm cái gì bây giờ ?”
Vừa nói ra câu cuối cùng, bà ta đột nhiên có cảm giác bản thân mình đã có chỗ dựa.
Trước đó một mình lo toan, tính toán, thật quá vắt vả.
Bên kia do dự một hồi rồi nói: “A Trăn, em ngàn vạn lần không nên gấp gáp, nêu đối phương đã tàn phế., Ân Ân cũng không nhát định gả cho hắn, về phần đối phương có bắt được nhược điểm của em hay không cũng đừng lo, đến lúc đó em cứ thề thốt phủ nhận, liều chết cũng không thừa nhận là được rồi, còn để xem đối phương lấy ra được chứng cớ gì đã, đến lúc đó anh sẽ giúp em nghĩ ra đối sách.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Địch Diệp, có anh thật là tốt.”
“A Trăn, vấn đề lần trước anh đề nghị, em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Em đã nghĩ tới khi nào thì ly hôn chưa?
Mặc kệ lúc nào em ly hôn, anh đều sẽ chờ em, em vẫn là người phụ nữ anh yêu nhất.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, sắc mặt phiếm hồng, đáy mắt tràn ra thẹn thùng, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng “Địch Diệp, bây giờ còn không phải lúc thích hợp, anh chờ một thời gian nữa.
Em vắt vả nhiều năm như vậy, không có khả năng cứ vậy mà rời đi, anh cũng biết tính cách của em.”
Địch Diệp: “A Trăn, mặc kệ chờ bao lâu, anh vẫn sẽ chờ em, hãy gọi điện thoại cho anh bát cứ khi nào em có việc An Tần Ninh Trăn cười gật gật đầu: “Được!”
Địch Diệp: “Đúng rồi „ A Trăn, thời gian qua thật nhanh, Ân Ân đều đã tới tuổi lập gia đình rồi, bên này anh có đối tượng thích hợp, gia thế tốt lắm, con người cũng rất hiền lành, chờ tâm trạng Ân Ân tốt hơn, không bằng để anh tự bắc cầu, đê cho hai người họ gặp nhau, có được không?
Là người từ nước ngoài trở về, điều kiện gia đình rất tốt, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, sẽ không thua kém gì so với Mộc Tử Hoành .Lát nữa anh sẽ gửi ảnh chụp qua cho em, em đưa cho Ân Ân xem thử nhé.”
Tần Ninh Trăn vui vẻ cười cười: “Khó có được anh để hao tâm tổn sức đến chuyện này, anh cứ gửi anh qua đây, em sẽ nói với Ân Ân.”
Địch Diệp: “Được!”