Dan ngạc nhiên ra mặt: “Nhưng…”
Ralph cười nhạt: “Cậu muốn nói tới Mia?” Hắn ngả người ra sau, mắt dán chặt vào xà nhà phía trên: “Có lẽ đã tới lúc phải kết thúc.”
“Sao vậy?”
Ralph im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Tầm nửa tháng trước, khi đi ngang qua quảng trường như thường lệ, anh thấy Mia và… anh nhớ trước kia gã là đồng nghiệp của Jason. Gã mua một bó hồng của anh, anh thấy họ trước nhà thờ…”
Hắn ra hiệu bằng tay, không nói tiếp.
Sự ngạc nhiên ban đầu trong mắt Dan tan biến, cậu ngập ngừng, “Vậy là… Mia đồng ý?”
Ralph xoay cái ly trong tay: “Có lẽ, anh ở quá xa nên không nghe thấy họ nói gì.”
Dan không biết an ủi thế nào nên im lặng, nhưng Ralph lại lên tiếng trước: “Mấy ngày nay thực ra anh đã nghĩ rất nhiều. Có lẽ Mia… có lẽ cô ấy không cần sự bảo vệ của anh. Anh làm thế này cũng chỉ vì mình, chỉ vì anh không muốn buông tay. Anh muốn nhìn thấy cô ấy nên mới tìm cách ở lại.”
Dan lắc đầu. “Anh biết không phải thế mà, Ralph.”
Ralph im lặng một lúc, ngẩng đầu uống cạn ly rượu rồi quay sang Dan: “Cảm ơn cậu đã tới đây. May còn có người để tâm sự.”
“Anh cũng biết Mia đã trở lại Belfast?” Dan nói khẽ.
Ralph gật đầu: “Đúng. Ngày họ ra bến tàu, anh cũng đến. Gã kia… đi cùng cô ấy.”
Hắn lại rót thêm một ly rượu, cụng ly với Dan: “Vậy cũng tốt, coi như có một kết cục. Anh dõi theo cô ấy bao năm… cuối cùng cô ấy cũng tìm được một người khác, có thể vượt qua quá khứ, một lần nữa… nói sao nhỉ, tự do. Anh thực sự rất vui. Không có những kẻ như chúng ta kè kè bên cạnh, lúc nào cũng nhắc cô ấy về chuyện quá khứ, có lẽ cô ấy mới thực sự được tự do.”
“Còn anh? Anh định thế nào?”
“Anh chưa nghĩ xa thế, cứ tới Svalbard trước đã. Xong chuyện rồi tính sau… Thế giới này rộng lớn như vậy, đi đâu chẳng được.”
“Vậy anh quyết định sau này làm lính đánh thuê?”
“Lính đánh thuê cũng ổn, anh cũng không có sở trường nào khác. Trước kia anh từng đăng ký học nhạc cổ điển mấy tháng ở trường đại học, nhưng đúng là không có năng khiếu.”
…
Vài ngày sau, Dan tiễn Ralph ở cảng.
Nhìn thấy người đồng đội cũ lại khoác lên mình bộ đồ rằn ri, lưng đeo balo vũ khí leo lên cầu thang mạn, Dan chợt thấy xúc động khó tả.
Ralph từng là đội trưởng đội chiến đấu của họ, nếu khi trước hắn không xin xuất ngũ mà vẫn ở lại quân đội, có khi bây giờ đã là thiếu tá. Không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng hắn lại bước vào con đường lính đánh thuê.
Không ai biết con đường này có thể đi bao xa, qua đêm nay có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai hay không.
Trước khi đi, Ralph đưa cho cậu một chiếc chìa khóa.
“Anh vốn định tặng cái này cho Mia, nhưng có lẽ giờ không cần thiết. Anh sẽ gửi địa chỉ tới điện thoại của cậu, là một mảnh đất nhỏ anh mua hồi đầu năm. Nếu có cơ hội, cậu hãy đưa Mia đến thăm. Nếu không có cơ hội… cậu có toàn quyền xử lý, giấy tờ liên quan đều ở đó cả. Nơi ấy giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Nhìn thấy con tàu của họ biến mất sau mũi đất xa xa, điện thoại của Dan kêu “bíp” một tiếng, là Ralph gửi địa chỉ.
Cậu ngẫm nghĩ rồi đạp xe tới nơi đó.
Địa chỉ mà Ralph gửi không khó tìm, thực ra cách trang trại hắn làm việc không xa, đi qua một con dốc là tới. Bên đường là một tấm biển viết nguệch ngoạc “Trang viên Delphinium, Cobu Tavala”.
Nói là “trang viên” nhưng cũng chẳng rộng tới thế. Bao quanh là hàng rào cao đến nửa người với đám dây leo không biết tên quấn quanh, nở hoa trắng lác đác, bên tay phải là phòng dụng cụ màu xanh lam.
Dan mở cổng bằng chiếc chìa khóa Ralph đưa, lọt vào tầm mắt là khu vườn phi yến nở rộ, vài bông trắng lẻ loi giữa màu tím nhạt. Cơn gió hè lướt qua, nhành cây đung đưa, cánh hoa khẽ lay động, cực kỳ giống những cánh yến chấp chới.
Dan bỗng chốc ngẩn ngơ, như nhớ lại cảnh tượng nào đó trong ký ức… Là chạng vạng ngày hè xa lắm, ở Belfast.
Hôm đó là sinh nhật Mia. Jason có một tiết dạy đột xuất, không thể ra ngoài được nên nhờ cậu mua giúp một bó phi yến. Cậu gần như tới từng tiệm hoa trong thành phố mới mua được một bó, lúc đưa cho Jason còn cảm thấy khó hiểu: “Người ta toàn tặng hoa hồng, sao cậu lại mua loài hoa không được ưa chuộng này?”
Jason cẩn thận nhận lấy bó hoa, mỉm cười với cậu: “Hoa hồng chỉ là hoa hồng, còn phi yến lại là loài hoa Mia yêu nhất.”
Cậu nhướng mày: “Ồ? Gì nữa nào?”
Jason giải thích: “Có lần Mia đã nói, loài hoa này trông giống như chim yến, tượng trưng cho tự do. Em ấy cũng muốn được như chim yến, tự do ngắm nhìn thế giới này.”
Cậu nửa đùa nửa thật xoa xoa hai cánh tay nổi da gà: “Thôi xin, mau tới nhà hàng, giờ rồi đó, hôm nay không được tới trễ.”
…
Tự do.
Biết níu giữ em bằng thứ gì đây?
“Tôi cho em con đường nghèo túng, ánh tà dương tuyệt vọng, vầng trăng ở vùng ngoại ô đổ nát.
Tôi cho em nỗi niềm của kẻ cứ mãi trông ngóng vầng trăng cô độc.
Tôi cho em ký ức về một bông hồng vàng lúc chạng vạng, nhiều năm trước khi em ra đời.
Tôi cho em lòng trung thành của một kẻ không hề có tín ngưỡng.”
Tôi cho em… tự do.
() Bài thơ What Can I Hold You With? của nhà thơ Jorge Luis Borges. Mình để bản tiếng Anh ở cuối chương nhé.
Trên đường quay về thành phố, lòng Dan ngổn ngang tâm sự, điện thoại rung một hồi trong túi quần thì cậu mới nhận ra, rề rà cầm lên, là Charzo.
“Alo, Dan, cách ly để thẩm tra đã kết thúc. Ra ngoài uống rượu không? Ngày mai tôi sẽ đi.”
Charzo hẹn ở một quán rượu gần Old Harbour. Khi Dan tới thì hắn đã uống được một chầu, ly rượu trước mặt đã vơi nửa.
“Hey, kết quả vẫn ổn chứ?” Dan bước tới vỗ vai hắn.
Trông Charzo hơi phờ phạc, trên cằm còn râu chưa cạo, hắn gật đầu: “Khá nhất trong dự tính. Kết quả xác định trách nhiệm, Fitch không phải là người chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự cố này, cộng thêm sau đó xử lý tương đối thỏa đáng, không phải vấn đề lớn.”
“Còn chuyện bồi thường thì sao? Thương lượng xong với công ty bảo hiểm chưa?”
“Đó không phải là trách nhiệm của chúng tôi, hợp đồng mà hành khách ký trước khi lên tàu có điều khoản bảo hiểm, cũng không phải là vấn đề lớn.”
Dan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, anh nói sắp đi? Đi đâu vậy?”
Charzo lắc đầu, ánh mắt ngẩn ngơ: “Lão Fitch bị dồn nén vì tai nạn này, tôi nghĩ trong thời gian tới ổng sẽ không muốn ra khơi. Trưa nay tôi nghe con gái ổng nói mấy ngày tới sẽ đến đón ổng, có thể họ sẽ tới miền Trung sống một thời gian, tôi nhớ ổng có một căn nhà nhỏ gần hồ Laugarvatn. Tôi ư, chắc là lại tìm một con tàu khác để tiếp tục hành nghề.”
Nghe giọng hắn, Dan khẽ cau mày: “Charzo, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?”
Charzo bật cười: “Tôi có thể giấu cậu chuyện gì? Đừng nghĩ tôi yếu đuối thế.”
Dan đánh giá nét mặt hắn, vẫn thấy không yên lòng, Charzo ngả ngớn khoác vai cậu: “Thôi nào, tối nay không phải nên ăn mừng sao? Chúng ta không chỉ sống sót sau tai nạn, mà còn biến nguy thành an!”
Dan bất lực đỡ tay hắn: “Anh uống bao nhiêu rồi vậy…”
Cuối cùng tới lúc vất vả đưa Charzo về nhà xong thì cũng gần giờ sáng. Thấm thoắt đã gần cuối tháng Bảy, cậu trở về Reykjavík được gần một tháng. Núi lửa Katla phun trào đã dần lắng xuống. Tầm nhìn của bầu khí quyển vẫn còn rất tệ, kiểm soát không lưu ở Iceland vẫn chưa gỡ bỏ. So với năm ngoái, lượng du khách đến đây đã giảm khoảng một nửa.
August vẫn không có tin tức.
Thời gian như kéo dài vô tận.
Cậu không bán cánh đồng hoa mà Ralph để lại, thay vào đó cậu mướn một nông dân trồng hoa có kinh nghiệm ở trang trại gần đó để chăm sóc vườn tược.
Hợp đồng với “Cá voi trắng” coi như hết hiệu lực, khoảng thời gian này cậu vui vẻ nhàn rỗi, ngày nào cũng cho con tàu nhỏ màu lam ra khơi đánh cá, thi thoảng dẫn vài vị khách ra vùng biển phụ cận ngắm cá voi, nhưng trong lòng vẫn khắc khoải không nguôi.
“Dan? Hôm nay đến sớm vậy?” Nhân viên quản lý cảng Nicolas cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Dan ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã vô thức đến Old Harbour.
“Chú Nicolas, chào buổi sáng.” Cậu mỉm cười chào hỏi Nicolas.
“Ôi người cháu toàn mùi rượu, tối qua rong chơi đâu đây?” Chú Nicolas nháy mắt với cậu.
Dan lắc đầu: “Với Charzo ạ, cuộc thẩm tra của họ vừa kết thúc.”
Nghe thấy cái tên này, nụ cười rạng rỡ của chú Nicolas tan biến, ông thở dài: “Vậy là cháu cũng biết rồi?”
Dan thấy lạ: “Biết gì ạ?”
“Giấy phép của họ, đều bị thu hồi. Charzo không nói với cháu sao?”
Nhất thời Dan không kịp phản ứng: “Thu hồi? Giấy phép?”
Vẻ mặt Nicolas tràn đầy tiếc nuối: “Đúng. Dù không xảy ra tai nạn nghiêm trọng, cũng có công ty bảo hiểm chịu trách nhiệm bồi thường, nhưng công ty tàu biển vẫn muốn họ chịu trách nhiệm. Mấy người họ, bao gồm cả lão Fitch, đều bị thu hồi giấy phép ra khơi. Thằng nhóc đó, cả đời này không thể đi biển được nữa.”
Nói xong Nicolas mới thấy vẻ mặt sững sờ của Dan, ông hơi ngạc nhiên: “Sao vậy, Charzo không nói với cháu à?”
“… Không ạ, hắn chỉ nói Fitch có thể sẽ trở về miền Trung với con gái ổng, còn hắn thì định tìm một con tàu khác để tiếp tục hành nghề…” Dan nói được nửa chừng thì cảm thấy như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng, cậu dừng lời.
Nicolas thở dài: “Chắc nó không muốn khiến cháu lo lắng. Mấy ngày tới là nó đi, thực sự đáng tiếc.”
“Hắn định đi đâu ạ?”
“Chắc cũng về quê? Nó là người Na Uy, chú nhớ nó từng nói thế, hình như ở gần Stavanger. Nghe nói nó mua vé tàu tuần sau.”
Dan im lặng, dáng vẻ rầu rĩ.
Charzo ra đi vào một ngày nhiều mây, cộng thêm tro núi lửa trong bầu khí quyển, ánh sáng của ban ngày vùng cực có vẻ ảm đạm.
Dan không nói trước với hắn, sau khi xác định thời gian cụ thể với Nicolas thì đứng chờ ở cảng. Thế nên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Charzo còn tưởng mình hoa mắt.
“Dan? Sao cậu lại ở đây?”
Dan khẽ mỉm cười: “Anh định đi mà không nói tiếng nào hả?”
Charzo hiếm khi ngượng ngùng: “Không… Tôi tưởng rằng hôm ở quán rượu đã là tạm biệt…”
Dan nhìn dáng vẻ luống cuống hiếm hoi của hắn, thở dài trong lòng, cậu bước tới: “Tôi biết cả rồi.”
Charzo cười khan vài tiếng: “Ha ha, Nicolas nói với cậu à? Thật là, đã bảo ổng đừng có nói với ai.”
“Charzo, chúng ta là bạn đúng chứ?” Giọng Dan hơi nặng nề.
“Tôi không có ý đó.” Charzo buồn bã gãi đầu: “Haiz, thôi bỏ đi, chuyện cũng đã rồi.” Nói rồi hắn bước tới, khẽ ôm lấy Dan: “Đương nhiên chúng ta là bạn. Thật vui khi được làm bạn với cậu.”
Cái ôm này rất nhẹ và nhanh, Dan chỉ kịp nói một câu “Thuận buồm xuôi gió”, hắn đã đi xa mấy bước.
Dan chớp mắt, nhưng rốt cuộc không đuổi theo.
Cậu hiểu niềm kiêu hãnh của Charzo.
Có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ gặp lại, giã từ ở đây, là đủ rồi.