Sau khi tiễn Charzo rời khỏi cảng, Dan ngạc nhiên khi nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ, đang chần chừ bên cạnh cabin của nhân viên quản lý cảng.
Khi cậu bước tới, đứa trẻ nhìn thấy cậu trước, bèn hét lên “Dan!” rồi chạy đến, nụ cười phấn khích bừng nở trên môi em.
Dan theo bản năng đón được cô bé, chợt kinh ngạc: “Nina? Sao con lại ở đây?”
Cô bé mặc áo hoodie màu lam, tóc buộc đuôi ngựa sau gáy, đôi mắt xanh long lanh. Em quay đầu nhìn mẹ, không đáp lời.
Mẹ Nina trông hơi mất tự nhiên, cô vẫy tay gọi Nina quay lại, ngập ngừng nói: “Nếu cậu không phiền, chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không?”
Dan ngẫm nghĩ, dẫn họ đến một quán cà phê gần cảng.
Gọi đồ uống cho hai mẹ con xong, cậu bưng khay trở lại chỗ ngồi bên cửa sổ, vươn tay ra trước: “Lần trước vội vàng nên chưa kịp giới thiệu, tôi là Dan Smithton.”
Người mẹ trẻ đưa tay ra bắt tay cậu: “Martha Reed.”
“Vậy thì, cô Reed, hôm nay cô dẫn Nina tới, là có chuyện gì cần tôi giúp ư?”
Martha do dự một lúc rồi nói với Nina, “Bé yêu, con ra ngoài chơi một lát nhé? Mẹ có chuyện cần nói với ngài Smithton. Đừng đi xa quá.”
Nina gật đầu, quay người chạy ra ngoài.
“Là thế này, ngài Smithton, do núi lửa phun trào nên gia đình chúng tôi quyết định chuyển đi, nhưng Nina, con bé… Nina thực ra là con của tôi và chồng trước. Người chồng hiện tại của tôi… anh ấy không thích Nina cho lắm. Ban đầu quan hệ giữa cả hai vẫn khá hài hòa, nhưng vì con trai tôi mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, sau khi núi lửa phun trào chúng tôi dự định chuyển đến một nơi có khí hậu tốt hơn ở Trung Âu, nhưng Nina không muốn đi…”
Vừa nói, cô vừa hướng mắt ra con phố bên ngoài cửa sổ, Nina đang ngồi xổm bên bồn hoa, không rõ đang làm gì.
“Thế nên?” Dan nhíu mày.
“Tôi đã thử mọi cách để trò chuyện với Nina, nhưng con bé…” Martha vung tay lên trong vô vọng: “Chúng tôi không có người quen nào ở Reykjavík, tôi đã nghĩ… nếu được, chúng tôi có thể gửi Nina ở chỗ cậu hai tháng được không? Tôi và Morgan… chồng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách đón con bé trở về châu Âu. Bệnh tình của Billy đang chuyển biến xấu, chúng tôi không thể trì hoãn thêm. Ngài Smithton, từ lần trước Nina cứ nhắc mãi về cậu, tôi cũng biết đề nghị này hơi đột ngột, nhưng Nina vẫn chưa đến tuổi đi học, đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này…”
Dan im lặng hồi lâu.
Martha như chợt nhớ ra điều gì: “À, tất nhiên tôi sẽ trả tiền, cậu không cần lo lắng điều này…”
“Không phải là vấn đề tiền bạc, cô Reed.” Dan khẽ đưa tay lên ngắt lời cô, cậu hơi cau mày: “Cô đã nói chuyện này với Nina chưa?”
Vẻ mặt Martha trốn tránh: “Vẫn chưa… Trên thực tế chúng tôi không có nhiều thời gian, để con bé ở lại Reykjavík đã là nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể…”
Dan mặc kệ cô, nghiêng người gõ nhẹ vào cửa sổ, Nina ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn quay đầu, tò mò nhìn họ.
Dan ra hiệu “tới đây” với em, cô bé nghiêng đầu nhìn mẹ rồi ngập ngừng bước vào.
Dan gọi cô bé đến bên mình, hơi cúi người để nhìn thẳng vào mắt em, cậu nói, “Nina, bây giờ ba mẹ con muốn đưa em trai trở về châu Âu để chữa bệnh. Con có muốn đi cùng họ không?”
Nina lắc đầu không chút do dự.
Dan còn chưa kịp đặt câu hỏi tiếp theo, Nina đã bắt lấy ống tay áo cậu, rụt rè hỏi, “Con có thể ở cùng chú không ạ?”
Đáp án đã quá rõ ràng, nhưng trên mặt Dan vẫn còn nét do dự.
Không phải cậu lo không thể chăm sóc cho cô bé này, mà vì phía August mãi không có tin tức khiến cậu cảm thấy bất an. Kế hoạch ban đầu của cậu là giải quyết vài việc ở cảng rồi sẽ tới Greenland xem rốt cuộc có chuyện gì, nếu như dẫn theo cô bé này… Bất kể Nina có muốn đi cùng hay không, chỉ riêng việc chuẩn bị lên đường thôi cũng đủ khiến cậu đau đầu.
“Được không ạ?” Nina vẫn níu cổ tay áo cậu, ánh mắt xen lẫn hy vọng và sợ hãi thất vọng.
“… Được, miễn là mẹ con đồng ý.” Cuối cùng Dan thỏa hiệp.
“Yeah!” Cô bé nhào vào lòng Dan rồi ôm chầm lấy cậu.
Vẻ mặt Martha cảm kích: “Cảm ơn ngài Smithton rất nhiều, xin hãy cho tôi biết số tài khoản của cậu, tôi sẽ gửi chi phí sinh hoạt của Nina.”
Dan hỏi mượn người phục vụ một cây bút, viết vội số tài khoản ngân hàng của mình rồi quay sang Nina: “Nhưng sắp tới chú sẽ tới nơi khác để giải quyết vài việc, Nina, cháu có đi với chú không?”
Cô bé chớp chớp mắt, gật đầu: “Được ạ, con sẽ nghe lời.”
Dan thầm thở dài: “Vậy được. Cô Reed, tôi nhớ lúc trước chúng ta đã để lại thông tin liên lạc. Nina ở bên này, số của tôi sẽ không thay đổi, đảm bảo cô bé sẽ gọi video cho cô mỗi ngày, để cô nắm được tình hình của bé.”
Martha tỏ vẻ biết ơn: “Cảm ơn cậu rất nhiều.” Sau đó cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lấy ra chiếc chìa khóa trong túi xách và đưa cho Dan: “Đây là chìa khóa căn hộ của chúng tôi ở Reykjavík, tất cả đồ đạc của Nina đều có ở đó, cậu có thể ở lại. Morgan đã đưa Billy đến sân bay trước, tôi phải đến đó ngay bây giờ. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cậu có thể gọi điện cho tôi.”
Vừa nói cô vừa vội vã đứng dậy, kéo Nina lại rồi hôn lên trán cô bé: “Bé cưng phải ngoan nhé, khi nào bệnh tình của Billy ổn định ba mẹ sẽ tới đón con.”
Dan nhìn cô vội vàng trả tiền rồi chạy ra khỏi quán cà phê, bắt một chiếc taxi đậu bên đường rồi đi ra sân bay.
“Mẹ con thực sự… tác phong nhanh nhẹn.” Dan chần chừ rồi dùng một cách nói uyển chuyển hơn.
Nina không trả lời, cô bé chuyển sang chỗ mẹ mình vừa ngồi, hai tay cầm cốc sữa, ngước lên nhìn Dan.
Dan lại thầm thở dài, nhìn về phía cô bé: “Vậy thì Nina, con có muốn ăn hay uống gì không?”
Nina lắc đầu.
Dan đứng dậy, nắm lấy tay em: “Được rồi, xem ra chúng ta cần đến nhà con trước.”
Khi họ bước ra khỏi quán cà phê và đi qua bến cảng, Nicolas gọi Dan qua cửa sổ cabin đằng xa: “Hey, Dan, có một gói hàng của cháu, tới cùng chuyến phà sáng nay.”
Dan thấy lạ: “Của cháu ạ?”
Nicolas vừa nói vừa đi ra, cầm theo một cái túi giấy nâu to bằng bàn tay, được buộc mấy vòng bằng dây gai.
“Ừ, nó đây.”
Dan cầm lấy, phía trên bọc giấy chỉ viết ngoáy tên cậu và “Old Harbour, Reykjavik”, nhìn thoáng qua cậu đã nhận ra đó là nét chữ của ai.
Cậu vội vàng cầm lấy, nói “Cảm ơn” với Nicolas mà không hề ngẩng đầu, gấp gáp mở gói hàng.
Giấy kraft nâu được bọc hai lớp, có lẽ sợ dính nước nên bên trong còn bọc một túi nhựa trong suốt kín miệng, đựng một viên đá to bằng nửa bàn tay.
Dan mở túi nhựa, trút viên đá ra ngoài.
Đó là loại đá vôi rất thường gặp, màu nâu nhạt, các cạnh đã được đánh bóng cẩn thận, đục đẽo thành hình bầu dục, hai mặt đá được chạm khắc tinh xảo với những đường cong mờ mờ, trông như một chiếc vỏ sò cổ xưa.
Nina kiễng chân tò mò nhìn, cố tìm hiểu đó là thứ gì: “Cái gì thế ạ?”
Dan nặng nề cụp mắt xuống, trầm mặc không nói lời nào. Một lát sau cậu mới bỏ cục đá vào trong túi, giơ tay về phía Nicolas: “Cám ơn chú Nicolas.”
Ông lão xua tay: “Không có gì. Con nhà ai đây?”
Dan lại dắt Nina, cậu chưa kịp nói thì Nina đã giơ tay vẫy vẫy với Nicolas: “Con là Nina, là bạn của Dan ạ.”
Nicolas bị dáng vẻ người lớn của em chọc cười: “Thật đáng yêu, cháu gái của chú cũng tầm tuổi này.”
Dan cũng cười với Nina, xoa xoa đầu em: “Chúng cháu đi trước nhé.”
Căn hộ của Nina ở cách đó không xa, họ không bắt xe buýt mà chậm rãi thả bộ dọc theo con phố dài.
Sau khi đá mấy viên đá nhỏ ven đường, Nina lại ngẩng đầu nhìn Dan: “Vừa nãy là gì thế ạ?”
“Chắc là một viên hóa thạch?”
“Hóa thạch ạ?” Cô bé tròn mắt.
“Không phải là hóa thạch thật, có người làm nó trông giống hóa thạch.”
“À con hiểu! Chắc hẳn đó là một món quà!”
Dan không nhịn được cười trước vẻ nghiêm túc của em: “Con cũng từng nhận được quà như thế à?”
Nina lắc đầu: “Chưa ai tặng con hóa thạch cả. Nhưng trước đây ba thường tặng quà cho con vào dịp sinh nhật và Giáng sinh, chúng cũng được gói bằng giấy dày như thế. Nhưng loại giấy ba dùng đẹp hơn cái này, phía trên có rất nhiều ngôi sao.” Cô bé vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Hơi dừng lại, dường như cô bé nhận ra câu nói của mình có vấn đề, bèn nói thêm, “Không phải là ba hiện tại, mà là ba lúc trước.”
Dan cau mày. “Ba lúc trước?”
“Vâng, mẹ nói ba đã tới một nơi rất xa, không thể đón Giáng sinh và sinh nhật với con như trước. Mãi sau mới có ba hiện tại.”
Dan nghe vậy thì dừng bước, ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt Nina: “Con có thích ba hiện tại không?”
Nina lắc đầu: “Con không thích, ba cũng không thích con.”
Trong lòng cậu có phỏng đoán không hay, do dự nói: “Vậy ông ta có… đôi khi… ý chú là, mắng con hay làm gì khác không?”
Nina tròn mắt. “Không ạ. Morgan chỉ không thích con thôi, nhất là sau khi có Billy.”
“Billy là em trai con?”
“Vâng, mẹ nói em nhỏ hơn con bốn tuổi.”
“Ồ, thế con có thể nói cho chú biết tại sao con không muốn quay về châu Âu với họ không?”
Cô bé suy nghĩ một lúc: “Họ đều không thích con.”
Dan hơi kinh ngạc: “Họ?”
Nina gật đầu liên tục: “Morgan, mẹ, có lẽ là cả Billy. Mẹ luôn nói con nghịch ngợm, nhưng con chỉ muốn chơi với mẹ một lúc thôi. Lúc nào mẹ cũng bế Billy. Con biết họ trở về châu Âu là vì Billy, nên con không thèm đi!”
“Nhưng chắc con vẫn còn những người thân khác ở bên đó, ông bà ngoại chẳng hạn.”
Nina vẫn lắc đầu: “Con không muốn.”
Dan cạn lời, lẳng lặng đứng dậy, lại nắm tay Nina: “Thôi không nói chuyện này nữa, buổi tối con muốn ăn gì?”
“Kem ốc quế!”
“Gì nữa nào?”
“Khoai tây chiên có được không ạ?”
“Chú e là không.”
“Thế thì con muốn súp kem nấm!”
…
Dan không định sống trong căn hộ của Nina, cậu xếp quần áo thường ngày của cô bé vào một chiếc vali nhỏ, mang theo con gấu bông yêu thích của Nina và rời đi.
Dẫn cô bé tới một nhà hàng gần đó để ăn tối, rồi lại đặt một chiếc giường cho trẻ em ở trung tâm thương mại, mua cho em một quả bóng bay gấu Pooh rồi mới quay về.
Nina có vẻ mệt, thỉnh thoảng dừng lại dụi mắt. Dan bèn bế em lên, cho em dựa vào vai mình, sợi dây bóng bay quấn quanh những ngón tay đang bế em, tay còn lại thì kéo vali, bước chầm chậm về nhà.
Con phố nơi cậu sống nằm ở phía sau con phố chính, bình thường không có nhiều người qua lại. Khi tiếng bước chân của cậu ngày một rõ hơn, một bóng người đứng bật dậy ở chỗ cầu thang trước cửa căn hộ của cậu.
“Cô là?” Dan dừng lại trước căn hộ, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ nghi ngờ.
Tóc vàng ngang vai, sống mũi thẳng, đôi mắt xám ánh lên vẻ mệt mỏi sau một chuyến đi dài.
Cô vươn tay ra trước: “Murphy Dev, trưởng nhóm nghiên cứu khí tượng của Đoàn thám hiểm Hoàng gia Đan Mạch. Chúng ta từng gặp nhau vài năm trước, thượng úy Smithton.”
Nghe cô nói vậy, Dan mơ hồ nhớ về hồi cậu và August được giải cứu khỏi hồ băng. Khi cậu được đội cứu hộ đưa ra từ động băng, trước khi mất đi ý thức thì nghe thấy vài từ rời rạc, trong đó có cái tên “Murphy”.
Cậu đặt vali của Nina xuống để bắt tay Murphy, vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Giáo sư Murphy, cô tìm tôi ư?”
“Chính xác mà nói, là Heath tìm cậu.” Murphy quay đầu nhìn căn hộ của cậu: “Vào nhà nói chuyện nhé?”