Biên Việt cực kỳ thích bơi lội. Hắn nói thành tích học tập của mình không tốt, không đỗ nổi đại học trong nước, sau khi tốt nghiệp sẽ đi nước ngoài tập huấn. Ước mơ lớn nhất của Biên Việt là có thể vào đội tuyển quốc gia, sau khi giải nghệ thì làm giáo viên dạy bơi, dạy trẻ con học bơi. Được ngâm mình trong bể bơi cả đời, hình như cũng tốt mà.
Từ nhỏ Biên Việt đã sống trong những ánh mắt của mọi người, bạn bè thích chơi với hắn, thấy hắn thú vị, sáng sủa, thầy cô cũng thích nhắc đến hắn, cho rằng Biên Việt thông minh, chỉ cần chú tâm là thành tích sẽ cao lên, giáo viên nào mà không thích học sinh vừa thông minh, vừa vui tính. Trong trường cũng có nhiều nữ sinh thích Biên Việt, ngăn bàn lúc nào cũng có hoa tươi theo mùa và sô-cô-la.
Thời thiếu niên được yêu quý, cho tới bây giờ vẫn được yêu quý, sau này cũng sẽ được yêu quý.
Tất cả những điều đó… Phương Ninh Trí đều nhớ.
Đó là mặt trời của anh… Nhưng bây giờ… Mặt trời rơi xuống, bầu trời tối sầm xuống.
“Em đi đi Phương Ninh Trí, bây giờ rời đi vẫn kịp.”
Phương Ninh Trí ngạc nhiên, không ngời Biên Việt sẽ nói vậy. Anh ngẩng lên, nước mắt trào ra, giọng run run nghẹn ngào vì kích động, nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu không ngừng, đứt quãng nói: “Không… Em không muốn rời xa anh.”
Tầm mắt Biên Việt kiên quyết rời khỏi mặt Phương Ninh Trí, nhìn về phía bức tường đỏ rực, trong lòng đau đớn khôn tả.
Màu đỏ thế này hắn đã gặp nhiều lần.
Sau khi đấm Từ Ninh, đối phương chảy máu đỏ. Chủ nợ tới nhà hắn hất sơn đỏ. Giấy niêm phong nhà bị thế chấp nợ cũng đỏ. Màu đỏ trước mắt khi cha mất… Tất cả đều đang tan vỡ. Biên Việt từ nước ngoài trở về lại chẳng làm được điều gì, chỉ biết trốn chạy như chuột qua đường.
Mẹ treo cổ trong phòng trọ, chưa tới ba ngày sau, cha nhảy lầu.
Trong nhà xác, hắn quỳ trên mặt đất, nhìn thi thể biến dạng trước mặt mà chết lặng, chỉ biết bầu trời của mình đã sụp xuống rồi.
Nhưng tai họa còn lâu lắm mới chấm dứt, không biết cha đã chọc vào thế lực nào, chủ nợ này lại thuê xã hội đen.
Biên Việt bị tóm vào một ngày mưa. Hắn bị bao vây, đánh ngã xuống mặt đất. Những hạt mưa cùng những cú đấm rơi xuống cơ thể Biên Việt. Hắn không phản kháng, nghĩ cứ thế mà chết cũng tốt.
Khi đã tuyệt vọng, cánh tay phải đột nhiên đau đớn, mưa rơi thẳng vào mắt, Biên Việt nheo mắt lại, trong tầm mắt lờ mờ thấy được cây gậy sắt giơ lên rồi hạ xuống. Tiếp sau đó, toàn bộ thế giới tối sầm đi.
Ngày đó, hắn không chết, chỉ kéo dài hơi tàn mà sống, chẳng qua là đầu thủng một lỗ, tay cũng gãy mất. Ở viện hai ngày, vì không có tiền, Biên Việt về luôn.
Bác sĩ nói, sau này không thể tập bơi được nữa.
Chủ nợ không lấy được tiền thì phẫn nộ lắm nên việc thuê người đánh hắn có lần một thì sẽ có lần hai.
Lần thứ hai bị vây đánh, Biên Việt phản kháng.
Mang dao phòng thân, đâm trúng một người trong số đó. Trời không mưa, máu chảy ra đỏ thẫm. Tứ phía bị bao vây, Biên Việt thở dốc, kinh hoàng nhìn người nằm trên đất.
“Phương Ninh Trí… Anh từng giết người, từng ngồi tù.”
Biên Việt giơ tay lên che mặt mình, giọng nói còn lạnh hơn mưa ngoài cửa sổ.
Phương Ninh Trí ngẩn người, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh không nói thành lời, chỉ thấy ngực đau đớn vô cùng.
Biên Việt thấy Phương Ninh Trí không nói gì nữa, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, lại mỉm cười nói: “Thấy chưa, Phương Ninh Trí, anh mới không xứng…”
Dứt lời hắn lùi về sau, quay đi, mặc kệ cả mấy thứ dán trên cửa, bước vào trong nhà, nhẹ nhàng đóng cửa, biến mất trước mặt Phương Ninh Trí.
Anh nghe thấy tiếng đóng cửa sợ run cả người, ôm ngực dựa vào tường, trượt ngồi xuống.
Phương Ninh Trí vẫn chẳng cất nổi lời, hơi thở dồn dập cùng sự nghẹn ngào dường như làm anh nghẹt thở. Cố gắng nuốt nỗi đau đớn, cổ họng đau đớn như dao đâm của Phương Ninh Trí phát ra những âm thanh khản đặc.
“Đừng đi… Cầu xin anh… Đừng bỏ rơi em.”