Mấy ngày sau Phương Ninh Trí đều không gặp Biên Việt.
Thực ra để một người không gặp một người khác rất dễ dàng, tắt điện thoại, khóa cửa và mãi mãi không hồi âm những tin nhắn đã được gửi.
Phương Ninh Trí cảm thấy như về tới những ngày Biên Việt biến mất ấy, di động sắp bị bấm nát. Hết lần này đến lần khác, anh đứng trước cửa nhà Biên Việt, mong rằng sẽ có người bước ra từ sau cánh cửa ấy.
Một tuần sau, cánh cửa mở ra, nhưng lại do một người khách thuê mới mở.
Phương Ninh Trí đứng trong góc khuất, ngây người nhìn từng món đồ gia dụng bị mang ra. Anh giữ chặt một người, hỏi nhỏ: “Người từng ở đây mang đi à?”
Người làm dịch vụ vận chuyển nhìn anh: “Anh là ai?”
“Tôi là…” Phương Ninh Trí nói được hai chữ thì nghẹn lại, chợt nhận ra mình và Biên Việt còn chẳng được tính là bạn. Anh siết nắm tay, giọng rất khẽ: “Tôi là hàng xóm nhà này.”
“Chúng tôi cũng không rõ lắm, tự nhiên nhận được đơn gấp bảo đến chuyển nhà. Anh hàng xóm kia của anh cũng lạ lùng thật, đồ gia dụng đều mới thế này mà không cần gì, bảo chúng tôi chuyển đến bãi rác.”
“Không cần gì à?” Phương Ninh Trí lặp lại ba chữ này, trong đầu như có con dao cùn đang cứa.
Đột nhiên anh hối hận, hận mình sao đêm đó còn đi tìm Biên Việt.
Nếu không đi sẽ không nhìn thấy mấy thứ kia, giấc mơ đẹp đẽ này có lẽ sẽ tồn tại lâu hơn một chút.
Kết thúc kỳ nghỉ xuân, trời vẫn rất lạnh.
Như thường lệ, Hà Lợi vẫn đi đón Phương Ninh Trí. Cậu dừng xe ở dưới lầu, khi sắp đến giờ mới nhận được điện thoại của Phương Ninh Trí gọi đi lên.
Trong điện thoại, giọng Phương Ninh Trí rất lạ, vừa nhỏ vừa yếu. Cậu không nghĩ nhiều, phóng thẳng lên bên trên. Cửa không khóa, Hà Lợi đi vào thì thấy Phương Ninh Trí tựa vào gần cửa.
Trước giờ Phương Ninh Trí vẫn bị đau dạ dày, mới lúc trước vừa đỡ không ngờ bây giờ lại tái phát.
Sáng sớm, Hà Lợi đưa sếp đi cấp cứu. Phương Ninh Trí đau không gượng dậy nổi, lên xe rồi nằm cuộn mình ở ghế sau. Hà Lợi thấy anh như vậy thì lo lắng lắm, xe cứ dừng đèn đỏ là quay đầu lại nhìn. Phương Ninh Trí nằm nghiêng người, co mình lại, nhìn còn gầy hơn so với hồi trước Tết âm.
Đến nơi, Hà Lợi đỡ Phương Ninh Trí xuống xe. Vào cửa khoa cấp cứu, có điều dưỡng thấy hai người thì lập tức kéo cáng đến để anh nằm lên.
Hà Lợi thở phào, đi theo sau nhìn cấp trên bị đẩy vào trong phòng.
Khi tỉnh lại, Phương Ninh Trí nghe được tiếng khóc. Anh mơ màng nghĩ hay là mình chết rồi, đang có người khóc tang.
Ý thức mơ mơ màng màng dần tỉnh táo lại, đã thấy ánh sáng lờ mờ. Từ từ mở mắt ra, Phương Ninh Trí chỉ thấy Hà Lợi ôm mặt khóc.
Anh nhíu mày, đôi môi khô khốc hé mở, yếu ớt nói: “Hà Lợi…”
Hà Lợi ngẩn người, bổ nhào lại: “Anh Phương tỉnh rồi hả anh!”
Phương Ninh Trí “Ừ” một tiếng, thấy cổ họng khô khốc lại nhấp nhấp môi: “Khóc cái gì, đây cũng có phải lần đầu tiên đâu.”
“Hồi trước có nặng như hôm nay đâu.” Hà Lợi quệt mắt, ngừng chút lại nói: “Sao anh Phương lại say rượu nữa vậy?”
Lại giọng lải nhải quen thuộc, Hà Lợi cũng không chê phiền mà một lần nữa, lại nhấn mạnh tác hại của cồn với Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhìn cửa sổ, chiếc lá khô cuối cùng đã rụng xuống mà mầm xanh còn chưa mọc lên. Mùa hè mà anh nhớ thương đã bị trói lại ở chỗ khác, mặc kệ anh chờ mấy lần bốn mùa cũng sẽ không quay lại nữa.
Nhắm mắt lại, tầm mắt tối sầm xuống, Phương Ninh Trí hỏi Hà Lợi trong bóng tối: “Hà Lợi, cậu được ai thích bao giờ chưa?”
Hà Lợi nhìn gáy anh, nghi ngờ nói: “Đến tầm tuổi này làm sao mà không được ai thích bao giờ. Lúc em đi học cũng hơi bị nhiều gái theo đấy.”
“Tốt thật đấy.” Phương Ninh Trí cong lưng, hâm mộ nói: “Cảm giác được người ta thích chắc là thích lắm nhỉ.”
“Anh Phương nói gì đấy, anh đẹp trai thế này chắc nhiều người thích anh lắm.”
“Không, không ai thích tôi cả.”