Bởi vì em thích anh, rất thích rất thích anh.
Phương Ninh Trí cứ nhủ thầm câu đó trong lòng mãi.
Hà Lợi vẫn nằm trên giường bệnh, tuy chưa tỉnh nhưng bác sĩ nói đã không còn nguy hiểm, chỉ cần chờ thuốc mê tan hết sẽ tỉnh.
Xác nhận mãi tình trạng Hà Lợi không còn gì đáng lo Phương Ninh Trí mới thở phào. Bố mẹ Hà Lợi cảm ơn anh liên tục.
Ra khỏi phòng bệnh, Phương Ninh Trí vẫn nắm góc áo Biên Việt mãi không buông. Anh sợ mình vừa buông ra Biên Việt lại đi mất.
Biên Việt đi đến đâu Phương Ninh Trí cũng không buông ra, ngay cả đi vệ sinh cũng thế. Hắn bất đắc dĩ đứng bên ngoài phòng vệ sinh, quay lại nhìn Phương Ninh Trí: “Muốn cùng đi vệ sinh hả?”
Phương Ninh Trí lắc đầu, buông góc áo hắn, nói khẽ: “Em chờ anh bên ngoài.”
“Phương Ninh Trí này…”
“Dạ?” Phương Ninh Trí ngẩng đầu.
Biên Việt hơi nghiêng đầu, thơm nhanh lên má trái anh rồi lùi lại nửa bước, giọng nói dịu dàng: “Anh không đi đâu nữa.”
Biên Việt trước đây ít khi xấu hổ nhưng lúc này, khi nói xong câu đó hắn chẳng dám nhìn mặt Phương Ninh Trí, vội vàng xoay người đi vào nhà vệ sinh như chạy trốn.
Người bên trong nhìn hắn đầy kỳ quái. Biên Việt cười cười, tìm chỗ đứng.
Thật ra cũng chẳng phải lâu lắm, chỉ hai, ba phút sau, Biên Việt đứng ở trước khu rửa tay, vừa rửa tay xong đã thấy trên lưng nóng lên.
Hắn giật mình, giơ tay ra đánh theo phản xạ, cũng may đầu óc kịp khống chế cơ thể.
Biên Việt quay người ôm eo Phương Ninh Trí, kéo vào lòng. Hai cơ thể lảo đảo, “rầm” một tiếng, lưng Biên Việt va vào cánh cửa phòng vệ sinh nhỏ. Lúc ấy, hai người đối diện nhau, hô hấp nặng nề dần.
Phương Ninh Trí nhìn gương mặt bị phóng đại vô hạn trước mặt, nín thở, nuốt nước bọt.
Mũi Biên Việt chạm khẽ vào chóp mũi anh, giọng hạ thấp: “Em làm như vậy nguy hiểm lắm, tuy anh biết là em nhưng bản năng anh vẫn sẽ tấn công.
Phương Ninh Trí nghe xong, cắn mô.i dưới.
Biên Việt để ý, giơ ngón trỏ vuốt ve bờ môi đối phương: “Đừng cắn.”
Phương Ninh Trí nhả ra, ngay khi Biên Việt rụt tay lại anh hé miệng ngậm ngón tay hắn vào.
Biên Việt ngẩn người, ngón trỏ hơi cong lại, nhìn chằm chằm Phương Ninh Trí, nén cười nói: “Bảo em đừng cắn môi thế là em cắn tay anh à?”
Phương Ninh Trí im lặng, vươn lưỡi cẩn thận liếm từng đốt ngón tay.
Vẻ mặt buồn cười của Biên Việt biến mất, ngón tay bị ngậm thong thả quấy bên trong miệng đối phương rồi rút ra.
Phương Ninh Trí phát ra tiếng rên khẽ như mèo con được chủ nhân vuốt ve.
Anh mở to mắt, đôi môi ướt át hé mở, dùng giọng nhẹ bẫng nói: “Em không muốn về.”
Tiếng của anh quá nhỏ, Biên Việt không nghe rõ, ghé sát lại gần bảo anh nhắc lại.
Bên tai phả hơi nóng, Phương Ninh Trí hoảng đến mức nói không nên lời, lắp ba lắp bắp: “Em… Em về khách sạn với anh được không?”
Biên Việt hơi trợn mắt, tựa hồ như kinh ngạc lắm khi nghe đối phương nói như vậy.
Phương Ninh Trí chờ câu trả lời của hắn, ngượng chín cả hai tai nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Chỉ thấy Biên Việt giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp che mắt anh, dịu dàng mà bắt giữ lấy dòng nước xuân đong đầy tình ý. Hai trái tim dựa sát bên nhau, Biên Việt kề bên tai anh, cắn một cái lên vành tai rồi nói: “Đừng nhìn anh như vậy. Anh không muốn biến thành cầm thú đâu.”