Phương Ninh Trí cho rằng sau khi đi Biên Việt sẽ ở xa lắm nhưng không ngờ nơi hắn ở tạm là khách sạn chỉ cách khu nhà cũ có nửa con phố.
Xe dừng lại trước khách sạn.
Vừa xuống dưới Phương Ninh Trí lập tức túm lấy tay Biên Việt. Hắn cúi đầu nhìn: “Sao thế?”
Phương Ninh Trí hé miệng, kiễng chân tựa vào bên tai hắn hỏi: “Anh ở gần như thế…” Anh định nói lại thôi, nửa câu sau nuốt lại vào lòng, nghẹn thành nỗi tê dại.
Tại sao… Gần như thế mà không đến tìm em.
“Ừ?” Biên Việt nghi hoặc nhìn Phương Ninh Trí.
Anh hơi hoảng, đứng không vững, cơ thể ngã về phía trước, môi bất cẩn cọ qua vành tai Biên Việt.
Nụ hôn của Phương Ninh Trí tựa cây bồ công anh bị gió thổi đi, bay qua tai Biên Việt hơi ngứa chút.
“Không có gì.” Phương Ninh Trí lùi bước về sau, cúi đầu nhìn chiếc bóng hai người nhìn quấn quýt cùng nhau, quơ quơ tay khiến hai chiếc bóng như đang nắm tay.
Phương Ninh Trí đi khách sạn với Biên Việt. Vừa đến phòng hắn đã kéo tay, ấn anh ngồi xuống giường.
“Muốn uống nước không? Anh đi đun nước nóng cho.” Dứt lời, chẳng chờ đối phương đáp lại, Biên Việt đi ra chỗ bàn, cầm ấm điện vào nhà vệ sinh lấy nước.
Trong lúc chờ ấm điện đầy nước, tay trái Biên Việt thò vào túi quần lấy thuốc lá điện tử ra hút. Chợt eo Biên Việt bị siết chặt, hắn cúi đầu thì thấy đầu Phương Ninh Trí tựa lên hông.
Hắn bật cười, bỏ thuốc lá điện tử xuống: “Sao thế?”
“Anh quay lưng đi em không thấy mặt anh.” Vành tai Phương Ninh Trí nóng lên, tạm dừng mấy giây anh nói tiếp: “Em nhớ.”
Biên Việt nâng cằm Phương Ninh Trí lên, đầu mũi cọ nhau, hé miệng ngậm lấy đôi môi mềm mãi, rồi dùng lưỡi tách chúng ra, quấn quýt lấy lưỡi đối phương.
Thuốc lá điện tử vị đào, vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng Phương Ninh Trí. Anh nhắm mắt lại, bất giác nhớ tới mùa hè năm ấy, sau khi bơi xong uống hết nửa chai nước đào, người thiếu niên ôm mình, trao đổi những nụ hôn ướt át, ngọt ngào.
Ấm nước trong bồn rửa mặt đã đầy tràn.
“Ấm…” Phương Ninh Trí nhắc nhở.
Biên Việt thò tay trái ra sau, cong ngón tay tắt nước rồi tiếp tục hôn.
Hơi thở dần nặng nề, vòng tay đặt quanh eo Phương Ninh Trí dần siết chặt. Đột nhiên Phương Ninh Trí rên khẽ một tiếng, Biên Việt lập tức buông ra, nhìn trán Phương Ninh Trí: “Sao vậy? Làm em đau à?”
“Hơi choáng đầu, em tựa vào anh một lúc được không?”
“Ừ.” Biên Việt không nhúc nhích, mặc cho Phương Ninh Trí tựa vào.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, ánh sáng cũng thật dịu dàng. Phương Ninh Trí cầm nắm góc áo Biên Việt. Trong bầu không khí này anh biết có một vài điều có lẽ không nên nói ra nhưng trong đầu như vừa có sao băng vụt qua, cho dù sợ nhưng Phương Ninh Trí vẫn hạ giọng hỏi: “Biên Việt, anh có thể đừng làm việc đó nữa không?”
Biên Việt không đáp. Phương Ninh Trí dựa vào anh mà lòng thấp thỏm. Anh chôn mặt vào hõm vai hắn, giọng rầu rĩ: “Ý của em không phải chỉ trích anh gì cả. Em chỉ… em lo cho anh lắm.”
Biên Việt dang tay kéo đối phương vào lòng, không dám ôm chặt, cũng không nỡ hờ hững, chỉ cẩn thận ôm lấy, đầu hơi ngả về phía Phương Ninh Trí.
“Phương Ninh Trí, con người anh là vậy đó. Em có biết những con cá sống ở đáy biển không? Chúng nó quen với cuộc sống trong bóng tối vô tận, dù có muốn có muốn bơi tới nơi có ánh sáng cũng không thể.
“Nhưng anh không phải cá ở đáy biển.” Phương Ninh Trí ngửa đầu, ngón tay chạm khẽ lên tim hắn, thong thả vẽ.
Anh mãi mãi nhớ rằng, khi bản thân đang ở đáy biển, Biên Việt đã kéo anh lên bờ.
Hình ảnh Biên Việt đứng nơi nguồn sáng đối với anh tựa như thần linh vậy. Câu nói “Con trai hay con gái đều được, miễn cậu là Phương Ninh Trí là được.” tựa như lời kinh câu kệ khi lễ bái mà anh không ngừng lẩm nhẩm trong lòng, cùng với trái tim biết ơn sâu sắc. Không biết kẻ yếu đuối, hèn nhát như anh có tài đức gì mà có thể lọt vào mắt của người mà ai ai cũng chú ý như hắn.
Biên Việt hỏi: “Em vẽ cái gì vậy?”
“Anh trong lòng em.”
“Là cái gì?”
“Mặt trời.”
Biên Việt mỉm cười, Phương Ninh Trí ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt hắn rồi đột nhiên kiễng chân lên. Hai đôi môi chạm nhau, nụ hôn lỗ mãng, bừa bãi rơi xuống như thiên thạch, nổ tung như pháo hoa khiến da đầu người ta tê dại.
“Biên Việt, anh sờ em được không?” Phương Ninh Trí cầm tay Biên Việt đưa xuống bên dưới mình. Ngón tay hắn hơi cong lại, đầu ngón tay đặt giữa h.ai chân Phương Ninh Trí, chạm vào nơi hơi phồng lên kia.
Nhìn vết thương trên đầu Phương Ninh Trí, rồi lại nhìn vẻ mặt hứng tình của đối phương, chần chờ vài giây rồi Biên Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh…”
“Cái gì?” Phương Ninh Trí không nghe rõ nhưng lại thấy eo bị siết chặt, bị bế bổng lên.
Biên Việt đặt anh lên giường, quỳ xuống, kéo quần Phương Ninh Trí ra. Thứ mềm mềm, trắng hồng, nhỏ xinh bắn ra. Hắn tới gần, mặt cọ cọ lên. Phương Ninh Trí run rẩy, nghe thấy Biên Việt nói: “Em cứ bắn trong miệng anh cũng không sao.”
Anh “A” lên một tiếng, chưa kịp phản ứng lại Biên Việt đã há miệng ngậm vào.