Lời tác giả:
Update ~^^
Coi như là hai canh~ đúng không đúng không? _? xoay xoay ~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, Tiểu Tùng đi ngủ đây, ngủ ngon ~ ==
.
Nhân viên phục vụ cầm hai cuốn menu cũ đến cong cả mép, sốt sắng cầm giấy bút đứng chờ bên cạnh.
Đương nhiên Tống Vũ quen thuộc với hoàn cảnh như vậy hơn, dễ dàng gọi bốn món Tứ Xuyên khá nổi tiếng, sau đó ra hiệu cho Thẩm Nhiên Phi còn đang sững người gọi đồ uống.
Khi này Thẩm Nhiên Phi mới phản ứng được, lật sang phần đồ uống nhìn hồi lâu không phản ứng, cuối cùng vẫn theo đề nghị của Tống Vũ gọi hai chai bia lạnh, mỗi người một chai.
“Cậu chưa từng ăn đồ Tứ Xuyên sao?” Trả menu lại cho nhân viên phục vụ đã sớm mất kiên nhẫn, Tống Vũ cười hỏi Thẩm Nhiên Phi.
“Đương nhiên ăn rồi.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn đèn treo trên trần nhà, thầm nghĩ cái đèn này chắc không ăn đến nửa chừng thì rớt xuống đâu ha.
Làm hắn chợt nhớ có lần hắn và Tần Lập Vân tâm huyết dâng trào thử đến chợ đêm xếp hàng, cuối cùng nhìn thấy ông đầu bếp xào thức ăn với tư thế “không quan tâm ruồi muỗi gián gì gì chạy tán loạn vẫn bình thản lấy đồ ăn lấy muối”, cuối cùng thì vẫn chọn lùi bước về sau.
Nhớ đến Tần Lập Vân, lại nghĩ không biết thằng ngốc đó đang làm gì, mà điện thoại mãi không thấy người.
“Vậy sao nhìn có vẻ lạ lẫm không quen thế?”
Tống Vũ cười rút khăn giấy được đặt trong ly thủy tinh ra, cầm nó chầm rãi cẩn thận lau ly.
“Bởi vì đã lâu rồi không ăn mà.”
Thẩm Nhiên Phi liếc nhìn động tác của Tống Vũ, cũng học theo cầm ly lên lau, chưa lau thì không biết, cầm lên rồi mới phát hiện ra trong ly thủy tinh vẫn còn vết nước tẩy không sạch…
Đồ ăn lên rất nhanh, lúc đầu Thẩm Nhiên Phi ăn trong trạng thái rất gò bó, cuối cùng hắn vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người còn lại đã nước mắt nước mũi giàn dụa bèn dứt khoát ngẩng mặt lên luôn, ăn một lúc thì thấy miệng cay tê rần cầm bia lên uống, sau khi uống bia xong thì đầu lưỡi đã dễ chịu mới trở lại khai chiến tiếp tục, xin nhân viên một đống khăn giấy, thỉnh thoảng lại lau nước mũi.
Thẩm Nhiên Phi đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất vui, nhất là khi mà hắn nhìn thấy mũi người đàn ông ngồi đối diện trở nên đỏ ngầu, trong lòng chợt sinh ra suy nghĩ như là “dễ thương ghê”, “thật ra thế này cũng rất tốt”.
“Đúng rồi, ” Tống Vũ cầm lấy khăn giấy lau khô nước mũi, rồi lại uống một hớp bia, trên mặt bởi vì quá nóng mà có cảm giác như nổi lửa, “Điện thoại của cậu bị gì vậy, lúc cậu chưa đến tôi có gọi thử, mà như bị tắt máy vậy.”
“Hả? Tắt máy? A!”
Thẩm Nhiên Phi xoay người kéo ba lô ra phía trước, móc điện thoại ra, quả nhiên là không còn chút pin nào.
Đúng rồi, hai ngày nay vẫn luôn mở máy hơn nữa còn gọi rất nhiều cuốc điện thoại, tầm ba, bốn ngày không đổi pin rồi.
Sau khi thay pin xong, khởi động máy lên, vừa định ném lại vào ba lô, thì có tin nhắn gửi đến.
Thẩm Nhiên Phi ngẩn người, định mở ra xem, lại thấy một tin nhắn nữa đến, sau đó là mấy tin liên tiếp, làm điện thoại của hắn như muốn đứng máy.
Bấm bấm hồi lâu, rồi mới mở một tin trong đó ra.
“Cuối cùng là mày đang chết dí ở đâu thế, nó sắp lên bàn mổ rồi kìa!”
Ai? Ai phải phẫu thuật?
Loáng thoáng, hắn đoán chừng được là người, thế nhưng trong đầu vẫn cứ kiên định phủ nhận, ngón tay nhanh chóng mở một tin nhắn khắc.
Tống Vũ nhìn vẻ mặt hắn càng lúc càng nghiêm nghị, cũng buông đũa xuống theo, yên lặng nhìn hắn.
Quán ăn vẫn náo nhiệt, người người tập nập, nhưng Thẩm Nhiên Phi lại thấy từng chút lạnh xuống, gương mặt ban nãy do ăn cay mà đỏ lên cũng trở nên tái đi.
“Sao vậy?” Tống Vũ nhẹ giọng mở miệng.
“Tôi phải đến bệnh viện, xin lỗi, tính tiền, tôi... trả cho, tôi phải đi trước.”
Tống Vũ nhìn hắn lục tìm bóp tiền trong ba lo, bèn vẫy tay, nhét tiền vào trong tay cô gái, “Tính tiền.”
Thẩm Nhiên Phi mờ mịt nhìn cô nhân viên cầm tiền đi, ảo não khịt khịt mũi, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tống Vũ nhận tiền thối lại của cô gái nhét vào trong túi quần, sau đó cầm quần áo của Thẩm Nhiên Phi đưa cho hắn, “Đã giặt sạch sẽ rồi, có điều chưa khô hắn, tôi thấy chất vải rất tốt, nên sợ bỏ vào máy giặt sấy sẽ làm hỏng mất.”
Sau khi Thẩm Nhiên Phi nhận lấy thì gật gật đầu, “Cảm ơn, vậy tôi đi trước, Tần Lập Vân đang phải giải phẫu.”
Tống Vũ cau mày, “Hai cậu vẫn chưa làm hòa sao?”
“Ừm…” Thẩm Nhiên Phi kéo khóa lại, khoác ba lô lên vai, đứng dậy.
“Chờ đã, để tôi đi chung với cậu.” Tống Vũ đứng lên vỗ vỗ vai Thẩm Nhiên Phi, chỉnh sơ lại quần áo của mình.
Thẩm Nhiên Phi không phản đối, hai người nhanh chóng rời quán ăn, bỏ đám đông nhộn nhịp lại sau lưng mình.