Lời tác giả:
Update ~~^^
Lại là một ngày bận rộn… OT
Hom nay Tiểu Tùng gục ngã hoàn toàn rồi, ây ây, có những khi thật sự rất ghét thứ sáu, nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ đến thứ bảy, lại thấy vui dữ luôn… cuối cùng cũng được ngủ nướng rồi ~(^^)v
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mấy tuần nữa là đến xuân rồi, chúc trước mọi người tân xuân vui vẻ nha ~=w=
.
Vừa mới bước ra ngoài Thẩm Nhiên Phi đã lập tức phản ứng lại, xe hắn còn đậu cách đây không xa.
Tống Vũ hai ba bước đi tới ven đường ngoắc một chiếc xe taxi lại, kéo Thẩm Nhiên Phi qua, “Lên xe thôi.”
Thẩm Nhiên Phi vừa vào trong xe, Tống Vũ cũng theo ngồi vào, ngồi mớm trên nửa đùi Thẩm Nhiên Phi, Thẩm Nhiên Phi “ặc” một tiếng, nhanh chóng nhích người vào trong.
Hai người ngồi vào chỗ của mình xong, Tống Vũ nghiêng đầu, “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện XXX.” Thẩm Nhiên Phi nói một tiếng với tài xế, xe rất nhanh đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Hai người đang ngồi trong xe đồng thời cùng lặng yên, trong lòng Thẩm Nhiên Phi rất lo lắng, suy nghĩ tung tùng lộn xộn hồi lâu, nghe được Tống Vũ tiếng ho khan nhẹ nhàng, mới xem có nên nói gì đó không.
“Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ cố gắng mời anh ăn một bữa.”
Tống Vũ hơi mỉm cười gật đầu, “Không cần ép mình nói chuyện, không sao.”
Thẩm Nhiên Phi gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe.
Tần Lập Vân bị tai nạn vào đúng ngay ngày mà hai người cãi nhau, anh đi quán bar phát tiết, say rượu lái xe về nhà lúc rạng sáng, thằng nhóc đi chung với anh cũng bị thương, thế nhưng cậu ta không nghiêm trọng như thế, lúc anh đưa vào bệnh viện đã vào trạng thái sốc, sáu tiếng ròng rã, bệnh viện mới cấp cứu thành công, nhưng bởi vì chân trái bị vỡ nát gãy xương, thế nên hôm nay phải làm phẫu thuật lấy xương vỡ ra, sau đó đặt kim loại cố định.
Nguyên nhân gây ra tai nạn xe cộ là do đối phương đi ngược chiều, thế nhưng bởi vì Tần Lập Vân cũng lái xe khi say rượu, nên không thể đem trách nhiệm đổ hết lên người đối phương. Then chốt là do lúc Tần Lập Vân nhìn thấy xe đụng tới thì đánh lái về hướng bên phải, dâng vị trí tài xế lên cho người ta đâm. Đây chính là tính cách của Tần Lập Vân, tôn thờ chủ nghĩa anh hùng, mặc dù cuộc sống riêng của anh rất loạn, nhưng anh chắc chắn sẽ không ở ngay lúc gặp nguy hiểm để người khác chịu thay cho mình, cho nên mới có nhiều người thích kết bè kết bạn chơi với anh như vậy, cho dù là đi tìm phụ nữ tình một đêm cũng chưa từng có ai nói anh không tốt cả.
Với so với anh mà, hắn mới là kẻ ích kỷ kia.
Ích kỷ đến ngay cả bạn thân mình mất tích gần hai ngày hắn cũng không hay biết gì, còn định chờ đối phương đến tìm hắn làm hòa.
Chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân trước.
Mu bàn tay bỗng nhiên thấy ấm áp, Thẩm Nhiên Phi theo bản năng trở tay nắm chặt bàn tay đang an ủi mình của, mười ngón đan nhau.
Bàn tay trong tay mình chợt giật giật, nhưng cũng nắm chặt tay hắn.
Nhiệt độ truyền tới từ trong lòng bàn tay, Tống Vũ dịu dàng nói, “Đừng lo lắng, sắp đến rồi.”
“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi một tay chống đầu gối, lại cúi đầu dùng sức cào cào tóc của mình, “Cậu ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhanh chóng lấy sẵn tiền xe ra nắm trong tay, vừa đến bệnh viện lập tức đưa tiền cho tài xế, vừa gọi điện thoại cho bạn hỏi ở lầu mấy, vừa chạy lên lầu, thậm chí còn quên là có thang máy.
Tống Vũ mới chạy theo hắn lầu ba, đã thở hồng hộc, mắt thấy không đuổi kịp Thẩm Nhiên Phi được, Tống Vũ dứt khoát dừng lại bước, chậm rãi đỡ tay vịn đi lên.
Đang cảm thánd thể lực của mìn giảm rồi, đột nhiên có một bàn tay đưa đến trước mặt, ngón tay suýt chút nữa đã chọc vào lỗ mũi y.
“Đi, tôi kéo anh.”
Thẩm Nhiên Phi một chân đạp bậc thang phía trên, một chân ở phía dưới, lo lắng nhìn y.
Thấy Tống Vũ không phản ứng, Thẩm Nhiên Phi lại giật giật ngón tay.
Tống Vũ hơi vất vả thở hổn hển, vừa định nói “không có chuyện gì cậu đi trước đi” nhưng lại vẫn chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt bàn tay trước mặt mình.
Tay của người thanh niên đó rất mạnh mẽ, kéo theo y chạy nhanh lên trên.
Tống Vũ vốn tưởng là mình đã chạy đến không còn chút sức lực nào, nhưng nhìn bóng lưng trẻ tuổi và mái tóc đang đung đưa mặt trước kéo y chạy đi nhanh, đột nhiên cảm thấy mình như bị một thế lực nào đó sai khiến, đôi chân đang trì trệ cũng trở nên mạnh mẽ hơn, như bàn tay đang nắm lấy y kia, có mang theo cả ma lực.
Vất vả chạy đến giữa tầng , cuối cùng cũng chạy đến cửa phòng bệnh, nơi đó đang có hai, ba người, đứng toàn là bạn bè trước đây thường xuyên lập nhóm đi chơi, nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi nắm tay một đang chạy về phía phòng bệnh, lập tức cau mày.
Có một cậu trai nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp mắng lên, Tống Vũ há miệng thật lớn thở hổn hển, hiển nhiên là nghe được lời của đối phương, tay khẽ động, muốn bỏ tay Thẩm Nhiên Phi ra, nhưng Thẩm Nhiên Phi lại nắm rất chặt, mãi đến tận khi tới gần cửa phòng bệnh mới buông ra.
Trong lòng bàn tay có mồ hôi ẩm ướt, Tống Vũ không chút biến sắc xoa xoa trên quần mình lau đi.
“Tình huống sao rồi?” Thẩm Nhiên Phi ló đầu thoáng liếc nhìn vào trong phòng bệnh, trấn định hỏi người bên ngoài.
“Giai đoạn nguy hiểm đã qua rồi.” Không biết tại sao, mà trong giọng nói của đối phương dường như mang theo chút mỉa mai.
Thẩm Nhiên Phi gật đầu, đi vào bên trong.
“Con mẹ nó, không biết làm chuyện khỉ gió gì, lúc xảy ra chuyện không ai tìm đuôc…”
Tiếng nói hơi lớn, Thẩm Nhiên Phi biết đối phương cố ý nói như thế.
Có lẽ là do quá áy náy, dù sao sự tình phát sinh cũng bởi vì một câu nói trong lúc kích động của hắn gây nên, vì vậy Thẩm Nhiên Phi hiếm khi không có tâm trạng trêu đùa, cứ coi như gió bên tai, không dừng bước đi tới bên cạnh giường bệnh.
Mà khi hắn thật sự nhìn thấy rõ Tần Lập Vân nằm trên giường bệnh rồi, thì hổ thẹn trong lòng hắn bất chợt nhân lên, gần như sắp khiến hắn rơi nước mắt.