Edit: Tịnh Hảo
Tưởng Tây Trì chưa từng thấy Phương Huỳnh tức giận như vậy, nháy mắt như bị đâm vào chỗ đau. Trong lòng anh sớm đã có phán đoán của mình, hỏi như vậy chỉ là nghiệm chứng lại dự đoán của mình thôi.
Yên lặng một lát, anh lấy một bao thư từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh lấy ống tay áo xoa xoa đôi mắt, nhận lấy rồi ước lượng, có chút nặng, mở ra chỉ lấy ba tờ, trả phần còn dư lại.
Cô nắm chặt ba tờ tiền trong tay, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Tưởng Tây Trì nói: “Đi đâu mua? Tớ đi cùng cậu.”
Phương Huỳnh không trả lời, do dự một lát, xoay người sang chỗ khác.
Hai người một trước một sau, tiếng bước chân lẹp xẹp ở dưới bóng đêm giữa tiếng nước chảy của sông Lục Xích.
Đi hơn năm trăm mét, đến cửa “tiệm thuốc Lục Xích”, Phương Huỳnh dừng bước lại, “Cậu ở bên ngoài chờ tớ một lát.”
Tưởng Tây Trì nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Anh đứng trước hiệu thuốc yên tĩnh chờ, không biết suy nghĩ gì đó, trong lòng có loại cảm xúc nảy sinh, cố tình lóe ra nhưng không rõ ràng lắm.
Sau bốn năm phút, Phương Huỳnh xách một túi nhựa đi ra ngoài, cô nhìn thấy ánh mắt xem xét của anh, giấu túi lớn về phía sau, “Đi thôi.”
Đã đến đầu cầu, Phương Huỳnh dừng chân: “Cám ơn... Tớ sẽ mau chóng trả cho cậu.”
“Cần giúp đỡ không? Tớ đưa cậu trở về…”
“Không cần!” Phương Huỳnh vội vàng ngăn cản, “Không cần...Cậu đừng tới.” Lần này trong giọng nói mang theo một chút cầu xin.
Anh liếc cô một cái, một lát, gật gật đầu, “... Nếu ở nhà cậu có cần giúp đỡ, có thể ở bờ bên kia kêu tớ —— nước sông rất lạnh, cậu đừng lội qua.”
Phương Huỳnh khẽ cười một tiếng, “Kêu tên cậu?”
Tưởng Tây Trì suy nghĩ, “... Kêu Châu Kiệt Luân đi.”
Lần này Phương Huỳnh cười to, một lát, lại nghiêm túc nói cảm ơn, rồi đi về phía đông con hẻm.
Tưởng Tây Trì nhìn bóng dáng của Phương Huỳnh cho đến khi không thấy nữa, chuẩn bị về nhà, nhưng chân lại bước về phía hiệu thuốc.
Sau quầy là ông lão thầy thuốc râu tóc bạc trắng đang ngồi, thấy người vào liền cười, “Anh bạn nhỏ, muốn mua thuốc gì.”
Tưởng Tây Trì đi đến cạnh ông, nhìn thoáng qua cái kệ xếp ngay ngắn phía sau lưng, “Người vừa rồi tới đây mua thuốc…”
“A Huỳnh à?”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Cháu là bạn học của cậu ấy… Cậu ấy nói, có lẽ không đủ lắm, bảo cháu mua giúp cậu ấy.”
Ông lão thầy thuốc cúi đầu nhìn anh, cười hiền lành, lòng tựa như gương sáng, “Thuốc là do ông kê đơn, khẳng định đủ. Đều là thuốc giảm đau giảm viêm, một lần cũng không thể uống nhiều, cháu nói đúng không?”
Tưởng Tây Trì dừng một lát, gật đầu.
Ông lão thầy thuốc ngừng cười, nói sâu xa: “A Huỳnh rất khó khăn, cháu làm bạn học, ở trường giúp đỡ cháu ấy nhiều nhé.”
“Trong nhà của Phương Huỳnh… là sao thế ạ? Ông biết không?”
Ông lão thầy thuốc lại khôi phục dáng vẻ hiền lành, “Chuyện này cháu phải tự đi hỏi A Huỳnh, cháu ấy tin ông, bảo ông đừng nói, ông đây sẽ không nói.”
Sau lần “phát bệnh” này, trong nhà của Phương Huỳnh tựa như yên tĩnh.
Trời lạnh dần, ban ngày càng ngày càng ngắn, thời gian nghỉ trưa ở trường học rút ngắn lại, nhưng buổi chiều lại tan học trước nửa tiếng. Buổi trưa Phương Huỳnh phải về nhà, buổi chiều tan học thì không thấy bóng dáng đâu, chỉ có khoảng thời gian sáng sớm, hai người mới có thời gian nán lại.
Thời tiết vào mùa đông rất khắc nghiệt, hà hơi thôi cũng thành băng.
Tưởng Tây Trì đẩy xe đến đầu cầu, Phương Huỳnh đang chờ ở phía trước tiệm bánh bao, ách xì một cái, nói với anh: “Chào.”
“Chào.”
Tóc của Phương Huỳnh dài ra một chút, đuôi tóc do ngủ mà cong lên. Dường như cô nhớ đến gì đó, sờ túi tiền, lấy ra ba trăm đồng đưa tới, “Cảm ơn.”
Tưởng Tây Trì liếc qua, “... Đến trường học thì đưa lại cho tớ.”
“Bây giờ đưa với đến trường học đưa, có gì khác nhau sao?”
Tưởng Tây Trì nghẹn một lát, “... Trường học có thể rửa tay.”
Phương Huỳnh cười ha ha, “Cậu mua bữa sáng không chạm vào tiền à?”
“Tớ đưa một lần hai trăm luôn, để chú ấy ghi sổ, từ từ trừ vào…”
Phương Huỳnh cười sắp điên rồi.
Đến trường, ở cửa phòng học, Phương Huỳnh đụng mặt với Khổng Trinh Trinh hôm nay trực nhật. Khổng Trinh Trinh không được tự nhiên, môi giật giật, không nói lời nào, lách cơ thể ra ngoài cầm đồ lau bảng theo.
Trải qua việc “thổ lộ” lần trước, đám người Ngụy Minh và Phương Huỳnh có chút xa lạ, đụng phải vẫn sẽ chào hỏi, nhưng sẽ không qua đây chơi nữa.
Dường như Phương Huỳnh không để ở trong lòng chút nào, vẫn cứ hết giờ là ngủ, lên lớp thì ngẩn người.
Cuộc thi cuối kỳ sắp tới gần, là cuộc thi cuối kỳ đầu tiên khi lên cấp , liên quan đến việc kỳ nghỉ đông có sống yên ổn hay không, hiển nhiên mọi người không dám lười biếng, vùi đầu vào học.
Tiết đầu tiên là môn toán.
Trời mùa đông rất lạnh, mọi người không mở cửa sổ, đều ngột ngạt ở trong phòng học, ngột ngạt như có mùi của khăn lau bảng bị bẩn.
Trương Quân vỗ tay một cái, “Tập trung tinh thần! Tập trung tinh thần! Ai ngồi bên cửa sổ thì mở cửa ra, hít thở không khí, bên trong ngột ngạt như thế, các em không thiếu oxy à?”
Mọi người lề mề mở cửa sổ. Gió lạnh bốn phương tám hướng ùa vào, mọi người lập tức bị thổi đến tỉnh.
“Tiết học này, thầy sẽ lướt sơ kiến thức của học kỳ này một lần, tốc độ có chút nhanh, mọi người phải đuổi kịp tiết tấu…” Trương Quân lật bài soạn ra, thì có thứ gì đó, rớt ra từ trong túi.
Màu hồng hồng, ren màu trắng…
Quần lót tam giác.
Mọi người ồ lên. Hàng trước trợn mắt há hốc mồm, hàng sau chồm lên.
Trương Quân tức giận đến mặt xanh lè, một lát thì đỏ, vỗ bàn thật mạnh, “Ai làm!”
Mọi người không lên tiếng, cúi đầu nhịn cười.
“Phản hết rồi hả! Rốt cuộc là ai làm! Chủ động đứng lên cho tôi! Tôi thấy chắc lá gan các em càng ngày càng lớn, không để giáo viên vào mắt, làm loạn kỷ luật lớp học!”
Mọi người đều không nói chuyện.
“Được, không thừa nhận phải không— cả lớp đứng dậy!”
Có giọng nói xì xào.
“Đã không có ai nhận, mọi người cùng nhau đứng phạt, đứng cho đến khi có người nhận thì thôi— các em nhớ kỹ, một con ruồi làm sầu cả nồi canh!”
Ánh mắt Trương Quân nhìn xung quanh một vòng, chợt nhìn đến dãy cuối cùng, Phương Huỳnh còn ngồi yên bất động.
“Phương Huỳnh, đứng lên cho tôi!”
Phương Huỳnh liếc nhìn ông, “Cũng không phải em làm, tại sao em lại đứng?”
“Không phải em làm? Tôi thấy chính là em làm!” Trương Quân vỗ bàn, hai chân bước đi, vài bước đã đến trước bàn của cô, mạnh mẽ kéo tay của cô, tính kéo lên trên.
Sắc mặt Phương Huỳnh lập tức thay đổi, hai tay dùng sức giãy giụa, “Buông ra!”
Trương Quân xách cô ra ngoài lối đi, kéo lên bục giảng.
“Thao cả nhà thầy! Buông ra!”
“Em mắng cái gì? Em mắng lại xem? Tôi thấy em chính là vô pháp vô thiên rồi! Em thật sự cho rằng không trị được em sao!”
Nữ sinh mười ba tuổi, trái ngược với đàn ông trưởng thành, sức lực cách xa, có thể nói là kiến càng lay cây.
Phương Huỳnh có tránh đến chết cũng không thoát thân được, không chút suy nghĩ, cúi đầu cắn lên tay của Trương Quân. Trương Quân không phòng bị, mu bàn tay bị đau, đột nhiên vung tay ra.
Phương Huỳnh bị ông ném lui ra sau một bước, lảo đảo một chút thì đứng vững.
Cơ thể nghiêng tới trước, tức giận nhìn ông.
Khí thế đó, giống như một con sói đang đấu với thú dữ
Trái tim của Tưởng Tây Trì như bị căng chặt, không chút suy nghĩ, thốt ra: “Thầy Trương…”
Ánh mắt của Trương Quân đảo đến.
“Không có chứng cớ là Phương Huỳnh làm, thầy lại xử phạt thể xác học sinh như vậy…”
“Xử phạt thể xác? Tôi xử phạt thể xác em ấy sao?” Trương Quân giơ cánh tay có dấu răng bị Phương Huỳnh cắn lên, “Em ấy không xử phạt thể xác tôi thì sẽ không sai rồi!”
“Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, thầy vô duyên vô cớ phạt cả lớp đứng lãng phí thời gian, cũng là không đúng rồi.”
Lời của học sinh giỏi, vẫn có chút trọng lượng.
Trương Quân trừng Phương Huỳnh đứng một lát, phẩy tay áo bỏ đi, “Các em tự học!”
Mọi người từ từ ngồi xuống, tiếp tục thì thầm với nhau, trong phòng học sôi sục giống như cái nồi bếp.
Phạm Chi Dương duy trì trật tự: “Yên lặng! Yên lặng!”
Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh.
Cô đứng một mình ở trong hành lang, toàn thân cảnh giác, vẫn là tư thế chiến tranh.
Anh đột nhiên nghĩ, “Chiến tranh” như vậy, không biết cô đã trải qua bao nhiêu trận, có thể phản ứng nhanh nhẹn như vậy.
Bốn phía có bạn học đang bàn tán:
“Khẳng định là Phương Huỳnh làm đấy? Nào giờ cậu ấy với Trương Quân không hợp…”
“Nói thật, các cậu không cảm thấy rất thích sao, trong tất cả giáo viên, tớ chán ghét Trương Quân nhất…”
“Mà cậu ấy lại không dám nhận, để chúng ta đứng phạt…”
Phương Huỳnh chậm rãi quay lại chỗ ngồi, kéo ghế ra, nằm sấp lên bàn.
Tưởng Tây Trì quay đầu liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, lấy MP từ trong cặp ra, vỗ nhẹ lên tay cô— rất lạnh, giống như bị đóng băng.
Phương Huỳnh tựa như bị kinh sợ, nhanh chóng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là Tưởng Tây Trì, mới buông đề phòng xuống.
Tưởng Tây Trì nhét MP vào trong tay cô, cái gì cũng không nói.
Hốc mắt cô đỏ đỏ, không biết là vì tức giận, hay là bởi vì cái gì khác.
Một lát sau, cô khàn giọng nói câu cảm ơn, nhét tai nghe vào trong lỗ tai, vùi đầu vào trong hai tay.
Tưởng Tây Trì hệt như không nhìn vào sách, siết chặt bút chì trong tay, hồi lâu cũng không đặt bút xuống.
Mới vừa rồi một khắc kia, Phương Huỳnh xuất phát từ bản năng liều chết chống cự, như hình thành một lốc xoáy, cuốn anh vào trong đó.
Nhắm chặt mắt, một loại cảm giác ghê tởm khó có thể ngăn chặn được trào lên cổ họng.
Anh vứt bút, đứng lên.
Ngoài phòng học có từng cơn gió lạnh, anh đi toilet xối nước rửa mặt, trở về phòng học. Xé tờ giấy, viết soạt soạt một hàng chữ, đưa cho Phương Huỳnh, cất quyển sách của mình, đi ra cửa.
Tới gần cuối kỳ, tiết thể dục cũng ngừng, sân thể dục to như vậy không có một bóng người.
Tưởng Tây Trì ngồi phía sau tấm bảng lớn một lát, Phương Huỳnh cũng bước tới.
Cô ngồi xuống cỏ đã khô vàng, đưa một tai nghe cho anh.
“Và cuộc sống đối với mỗi người đều không công bằng, cũng không có đạo lý, chỉ có thể lao vào đống bùn, hứng lấy trận mưa không mong muốn…” (Kháng cự - Châu Kiệt Luân)
Bầu trời cao và xa xăm, vắng vẻ và trống trải, từng cơn gió lượn quanh, lướt qua bên tai bọn họ.
Rất lâu sau đó, mới nghe thấy Phương Huỳnh nhẹ nhàng nói một câu: “Tưởng Tây Trì.”
“Hả.”
“Cậu ra mặt giúp tớ làm gì?”
“... Ừ.”
“... Có ngốc hay không chứ.”