Edit: Tịnh Hảo
“Ngốc hay không chứ”, hậu quả của việc này như thế nào, Tưởng Tây Trì không hề nghĩ đến, anh chỉ đơn thuần không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Dường như Phương Huỳnh cảm thấy lạnh, quấn áo khoác không mấy dày thật chặt vào trong người, “A Trì— tớ có thể gọi cậu là A Trì không?”
“Được.”
Phương Huỳnh bứt một cọng cỏ, quấn vào ngón tay, xoắn lại rồi buông ra, “Cậu có từng nghĩ, sau này lớn lên sẽ đi đâu không?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô. Cô bị gió lạnh thổi đến mặt đỏ ửng lên, ánh mắt sáng ngời và trong suốt.
Tựa như ánh trăng cô độc giữa đêm lạnh.
“... Đế đô.”
“Tớ muốn sống ở nơi có thể nhìn thấy nước và thuyền.” Cô thấy trong tay của Tưởng Tây Trì có sách và bút chì, cô đi tới, lật trang cuối cùng, vẽ một căn nhà, có ban công, có người, sông mênh mông và buồm trắng rải rác…
Tay cô bị đông cứng, nhưng vẽ rất dứt khoát, chưa bao giờ có sự nghiêm túc này.
Cô nhét bút trở về tay anh, ôm đầu gối ngồi, thở thật dài, “… Thật muốn lớn nhanh một chút.”
Tưởng Tây Trì nhìn chăm chú nét vẽ đơn sơ ‘bản vẽ kế hoạch’ về cuộc sống sau này của Phương Huỳnh, “… Rồi sẽ thế thôi.”
Bài hát trong MP lại chuyển từ bài này sang bài khác, Phương Huỳnh cười hỏi, “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, sao cậu trốn tiết?”
“Ôn tập xong rồi.” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Còn cậu?”
Phương Huỳnh nhún nhún vai.
Một lát, Phương Huỳnh hỏi: “Nghỉ đông cậu chuẩn bị làm gì?”
“Không biết...” Nhất thời Tưởng Tây Trì cảm thấy có chút phiền chán, “Phải về chỗ kia của cha tớ.”
“Cha cậu ở đâu?”
“Khu Giang Đông.”
“Quá xa, sao cậu không ở chung với ông ấy?”
Tưởng Tây Trì không trả lời. Cách nói chuyện của bọn họ trước sau như một, đã thành thói quen của nhau, đều là người giữ kín bí mật riêng tư, cho nên cũng vô cùng tôn trọng giữ kín bí mật của đối phương.
Khi bài hát chuyển sang bài tiếp theo, bỗng nhiên Tưởng Tây Trì nói, “… Ông ấy tái hôn.”
Phương Huỳnh sửng sốt một lát.
Giọng nói của Tưởng Tây Trì bình thản, “Dì Từ —— chính là đối tượng mà cha tớ tái hôn—— đang mang thai, cuối tháng năm sinh.”
Phương Huỳnh “A” một tiếng.
“Ông ngoại và bà ngoại đối xử với tớ tốt lắm, nhưng mà...”
Nhưng cũng có chút khác biệt so với cha mẹ.
Phương Huỳnh cười cười, giọng nói không biết đang tự giễu hay là phiền muộn “Thì ra chúng ta đều không có người quan tâm.”
Càng tới gần kỳ thi cuối kỳ thì càng hỗn loạn, nhưng Phương Huỳnh lại là người rảnh rỗi hơn lúc bình thường. Các tiết học đều sửa thành tiết tự học, giáo viên ngồi ở trên bục giảng, chờ học sinh vấn đáp trả lời câu hỏi, chỉ thỉnh thoảng đi xuống bục giảng kiểm tra, giữ trật tự.
Tiết ngữ văn tự học trải qua phân nửa, bỗng Trương Quân đến đây, kêu Ngụy Minh đi lên văn phòng.
Ngụy Minh đi tận hai tiết, thẳng đến giữa trưa tan học mới trở về.
Phương Huỳnh qua loa cất đồ rời khỏi trường học, Tưởng Tây Trì tìm thẻ học sinh, đang chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, thì Ngụy Minh lập tức bước tới, chặn đường anh, “Tưởng Tây Trì, tớ thật không ngờ cậu là loại tiểu nhân bỉ ổi!”
Tưởng Tây Trì liếc mắt nhìn anh.
“Đừng giả bộ vô tội với tớ! Là cậu bí mật báo cáo với Trương Quân!”
Tưởng Tây Trì không hiểu gì cả.
“Biết tớ muốn chỉnh Trương Quân, trừ Phương Huỳnh, Viên Tử và Trinh Trinh ra, thì còn có cậu, trừ cậu ra, thì còn có thể có ai nữa!”
Tưởng Tây Trì lười cãi với cậu ấy, “Tránh ra.”
Ngụy Minh lại cố tình di chuyển về phía bên cạnh, cơ thể vạm vỡ chặn đường hành lang, “Muốn chạy à, không có cửa đâu!”
Trong ấn tượng của Tưởng Tây Trì, Ngụy Minh lúc mới khai giảng, không phải là người “toàn thân đều là du côn”, nhưng mà mới qua nửa năm…
“Có chứng cớ sao?”
Ngụy Minh sửng sốt một chút.
“Là Trương Quân nói cậu nghe tớ bí mật báo cáo?”
“Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ đám Viên Tử sẽ bán đứng tớ sao? Chẳng lẽ Phương Huỳnh cùng phe với Trương Quân ư?”
Tưởng Tây Trì vẫn nói những từ này: “Tránh ra.”
Ngụy Minh đứng yên tại chỗ.
Chợt bên ngoài truyền đến giọng nói của Trương Quân: “Ngụy Minh! Còn đứng ở nơi này làm gì! Mau đi mời phụ huynh em đến đây!”
Ngụy Minh hừ một tiếng, nói ra một câu từ trong kẽ răng, “Hai chúng ta chờ xem”, xoay người, bước đi.
Chờ Ngụy Minh đi, Trương Quân nhìn thoáng qua Tưởng Tây Trì, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Ngụy Minh gây phiền toái cho em không?”
“Không có.”
“Nếu em ấy quấy nhiễu học tập của em, thì em nói với giáo viên…”
“Thầy Trương, không có.” Tưởng Tây Trì cắt ngang lời anh, “Em đi căn tin ăn cơm ạ.”
“Ừ.” Trương Quân có chút ngượng ngùng, “Đi đi, đi đi.”
Cuộc thi cuối kỳ nhất kết thúc, mọi người lập tức chơi đùa, tán gẫu, xem sách ngoại khóa, nghe nhạc, tất cả đều muốn lật bàn, mười Phạm Chi Dương cũng không áp chế được.
Phương Huỳnh và Mẫn Thắng Nam cùng bàn ngồi dãy cuối cùng làm không ra câu hỏi thứ hai, gãi gãi đầu muốn rớt tóc, vẫn không suy nghĩ ra.
Một lát, cô ấy buông bút xuống, nhìn Phương Huỳnh đang nằm sấp lên bàn bên cạnh nghe nhạc.
Cô ấy hít một thật sâu, nổi lên can đảm, dè dặt chạm vào khủy tay của Phương Huỳnh.
“Hả?” Phương Huỳnh tháo tai nghe xuống.
Mẫn Thắng Nam đẩy đẩy kính mắt, “Cái kia... Đề cuối cùng, tớ… làm không được, cậu có thể nhờ, Tưởng… Tưởng…”
“Tưởng Tây Trì, “ Phương Huỳnh đá ghế hàng trước, “Cho cậu giảng đề nè.”
Mẫn Thắng Nam sửng sốt một lát —— này cũng quá trực tiếp đấy?
Tưởng Tây Trì xoay người lại, “Đề gì?”
“Cuối… đề cuối cùng…” Mẫn Thắng Nam đẩy tờ giấy nháp có đề bài mà mình chép qua.
Tưởng Tây Trì nhìn như không nhìn, trực tiếp cầm bút, soạt soạt vài nét trên giấy nháp của mình, “Bỏ dấu ngoặc ra trước, rồi tìm bội số chung nhỏ nhất, rồi gộp cái giống lại…”
“Nhưng, nhưng mà...” Mẫn Thắng Nam đưa tờ giấy của mình cho anh xem.
Tưởng Tây Trì quét mắt một vòng, lấy bút chì khẽ xóa một dấu cộng, “Chỗ này sai rồi, làm trừ chứ không phải cộng…”
“Ồ.” Mẫn Thắng Nam bừng tỉnh hiểu ra, “Khó trách tớ cảm thấy bội số chung nhỏ nhất có chút kỳ quái...”
Cô ấy cười nói cảm ơn, nhìn Tưởng Tây Trì xoay người sang chỗ khác, lại nói cảm ơn với Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh khoát tay, lại tiếp tục nằm sấp ngủ.
Đùa vui ồn ào đến buổi sáng ngày thứ ba, tất cả kết quả đều được phát ra.
Môn toán của Tưởng Tây Trì full điểm, tổng cộng ngữ văn và đọc hiểu chỉ trừ có điểm, điểm môn tổng hợp khoa học xã hội, lịch sử và chính trị mỗi môn bị trừ hai điểm, cuối cùng tất cả điểm cộng lại, vẫn không đứng nhất toàn khối.
Phương Huỳnh chọt vào lưng của Tưởng Tây Trì, nằm sấp ở trên bàn, cười nói, “Hình như Cố Vũ La ở lớp vẫn cao hơn cậu một điểm à?”
“Ừ.”
“Tớ nghĩ cậu đã là quái vật, sao còn có người quái vật hơn cả cậu vậy…”
Tưởng Tây Trì: “...”
Sau khi Trương Quân nói một đống điều, cử nhóm nhỏ của hai tổ trực nhật làm tổng vệ sinh, nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Phương Huỳnh túm lấy một đống sách vở, bài thi lung tung, nhét vào trong cặp da.
Tưởng Tây Trì quét mắt nhìn thấy bài thi ngữ văn của cô, cầm lên nhìn, nhất thời sửng sốt.
Tổng điểm chỉ có điểm, phía trước đều làm lung tung, có chỗ trống, có chỗ chỉ viết chữ “trả lời”. Nhưng đề trả lời đọc hiểu kia đều làm đúng, trong khi anh đều làm sai. Mà bài văn, chỉ trừ có điểm.
Phương Huỳnh đưa tay lấy lại bài thi ngữ văn của mình, cười nói, “Nhìn của tớ làm gì?”
Tưởng Tây Trì nâng cánh tay cản cô lại, “Tại sao không viết đề cảm nghĩ bản thân?”
“Phiền toái, lười viết.”
Tưởng Tây Trì càng không cho cô lấy bài thi trở về, “... Cho tớ mượn xem bài làm văn.”
“Xem của tớ làm gì, xem của Cố Vũ La kìa, nghe nói cậu ấy viết văn full điểm.”
Tưởng Tây Trì lườm cô một cái, “Sao cậu hay nhắc đến Cố Vũ La vậy.”
“Tớ hay nhắc đến cậu ấy khi nào hả?” Phương Huỳnh bĩu môi, “Cậu thích xem thì xem đi, chỉ cần đưa bài tập nghỉ đông cho tớ copy là được.”
Hai người đẩy xe, đi ra ngoài trường.
Ngoài cổng, người và xe rất đông, đi ra ngoài rất xa, mới có thể thuận lợi leo lên xe.
“Khi nào thì cậu trở về chỗ của cha cậu?”
“Ngày mốt.”
“Gấp như vậy à?”
“Ừ.”
Phương Huỳnh ủ rũ, “Vốn đang muốn đi chơi với cậu...”
Tưởng Tây Trì dừng một lát, chợt dừng xe.
“Làm sao vậy?”
Thì nhìn thấy anh lấy máy điện thoại nhỏ hằng năm đều tắt máy từ trong cặp da ra, ấn một dãy số lưu vào, “Kỳ nghỉ đông này cho cậu mượn dùng, có việc gì thì gọi điện thoại bàn của nhà tớ.”
Phương Huỳnh suy nghĩ một lát, không khách khí với anh.
Qua hai ngày, Tưởng Gia Bình lái xe qua đây đón Tưởng Tây Trì.
Ngô Ứng Dung vừa thấy ông thì cực kỳ tức giận, không nể mặt trách mắng một trận, tức giận nhất vẫn là Tưởng Gia Bình không quan tâm đến tương lai của con trai, không cho Tưởng Tây Trì đi học trường Nhất Trung tốt nhất gần đây.
Tưởng Gia Bình vội cười làm lành, “Mẹ, mẹ đây là...”
“Ai là mẹ anh?”
“Dì, dì.” Tưởng Gia Bình sửa xưng hô, “Dì, thật sự là quá oan cho con, không phải con không muốn để A Trì học Nhất Trung, mà là chính nó không muốn.”
Trung học Thanh Dã có dáng quỷ gì mà nó lại muốn đến?”
“A Trì hiếu thuận.” Tưởng Gia Bình thở dài, “Nói hai người đã lớn tuổi không có ai ở bên chăm sóc, mà nó là cháu ngoại của dì, là con trai của Lăng Phàm…”
“Anh còn có mặt mũi nhắc đến Lăng Phàm!”
Tưởng Gia Bình lập tức im miệng.
Nguyễn Học Văn thở dài, “Được rồi được rồi, Lăng Phàm qua đời cũng không phải là lỗi của Gia Bình, bà rống giận với cậu ấy có ích lợi gì…”
Không nói thì thôi, nhắc tới là trong lòng Ngô Ứng Dung liền bực, cũng ngồi không yên, đứng dậy trở về phòng.
Chốc lát, Tưởng Tây Trì thu dọn đồ đạc xong.
Tưởng Gia Bình đề xuất nói muốn đưa hai ông bà ra ngoài ăn bữa cơm, bị Ngô Ứng Dung cầm chổi vung ra ép quay về.
Tưởng Gia Bình mặt nóng dán lãnh mông, mặt mày chán nản, chịu đựng không phát bực, vẫn cố làm những lễ nghĩa nên có, nhấc vali của Tưởng Tây Trì lên, đón người đi.
Xe đứng ở đầu cầu, đang sắp đi, Tưởng Tây Trì chợt nghe bên ngoài tiếng chuông của xe đạp.
Ngẩng đầu vừa nhìn, Phương Huỳnh khom lưng, dùng sức đạp xe vượt qua đoạn cao nhất của cầu hình vòm, mượn quán tính, tiếng chuông vang ting tang chạy xuống dốc, sợi tóc ở cổ, bị gió thổi về phía sau.
Cô gõ vào cửa sổ xe, để xe đạp dựa vào đằng trước, ném một bó hoa ngô màu tím vào trong lòng anh: “Tưởng Tây Trì, năm sau gặp lại!”
Tưởng Tây Trì nhận lấy, không biết thế nào liền nâng khóe miệng lên, “Hẹn gặp lại.”
Phương Huỳnh thất thần.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tưởng Tây Trì cười.
Cười lên… thật sự rất đẹp.