Trước đây Sầm Khuyết nói với Diệp Miễn rằng mình rất ngốc, không biết biểu đạt, bây giờ Diệp Miễn rất muốn phản bác anh.
Gương mặt vô cùng giống, phong thái vô cùng phù hợp.
Câu nói “Dùng chiếc bánh kem độc nhất vô nhị để đổi lấy một đời bên em” đáng yêu đến mức nào.
Thực ra cho tới tận bây giờ anh cũng cảm thấy bản thân không xứng với cái tên “Phó Tu Kiệt”. Anh chỉ là một kẻ ven rìa thành thị bất chấp tất cả chen chân vào thành phố này.
Diệp Miễn cảm động.
Khi anh đi, Diệp Miễn tiễn anh, hai người ngồi ở trạm tàu hỏa, dùng chiếc túi che đi bàn tay lén lút nắm chặt.
Trong những năm tháng của quá khứ, Sầm Khuyết đã vô số lần ảo tưởng về cảnh tượng gặp gỡ em trai và bố mẹ, hình ảnh người thân trùng phùng đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu anh, nhưng từ đầu tới cuối nhân vật chính chẳng phải anh.
Ngay từ ngày đầu tiên quen Sầm Khuyết, tâm lý đề phòng của anh mạnh hơn bất cứ ai. Một người trải qua quá khứ như vậy, đừng nói tới chuyện yêu ai, tin tưởng ai cũng đã là đột phá lắm rồi.
– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.
Nhưng Sầm Khuyết không chỉ bằng lòng tin tưởng hắn, còn bằng lòng yêu hắn.
Diệp Miễn nói:
Dũng khí của Sầm Khuyết chỉ có thể chống đỡ được cho anh đến đây thôi.
– Em hỏi anh câu này là đang xem thường anh đấy hả?
Sầm Khuyết hỏi hắn:
Sầm Khuyết kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn.
Diệp Miễn cười nói:
Cuối tuần đầu tiên từ lúc Sầm Khuyết đi bồi dưỡng, Diệp Miễn thực sự không có việc gì làm, dọn dẹp phòng ốc, chọn chăn ga gối đệm mới, chiều chủ nhật, hắn nổi hứng chạy đi xem xe.
– Em tưởng rằng một chiếc bánh kem có thể mua chuộc được anh sao?
Diệp Miễn nói:
Diệp Miễn chính là người như vậy, bản thân thì thế nào cũng không vấn đề, chẳng qua không thể người mình thích sống tạm bợ giống hắn.
– Em không có ý…
Vẫn câu cũ: Có duyên xin hẹn gặp lại các bạn ở những câu chuyện dễ thương tiếp theo.
Còn nhớ.
– Cho dù em không tặng anh bánh kem, anh cũng sẽ bên em cả đời. – Diệp Miễn gắng nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói – Anh là một người rất có nguyên tắc.
Nắm bắt thời gian học tập, học nhiều tới mức Diệp Miễn cảm thấy bản thân sắp thất sủng rồi.
Vừa rồi Sầm Khuyết đã bị Diệp Miễn dọa sợ, nghe hắn nói câu này xong thì một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ban ngày đi học, người ta chẳng thèm mang điện thoại đi. Tối đến gọi video, Sầm Khuyết vẫn còn đang học tập.
– Anh đừng đùa nữa. – Sầm Khuyết buông hắn ra, thở phào một hơi, ngồi về chỗ cũ.
Lời tác giả: (Cái này trên TG không có, nhưng khi mình đi tìm raw phần (Chương -) vì trên TG bị xóa do có từ ngữ nhạy cảm thì tình cờ thấy được, thấy cũng hay hay nên đăng cho mọi người đọc)
“Em không có thời gian gặp anh đâu.”
Sầm Khuyết có thể không biết, chỉ cần Diệp Miễn biết là được.
– Không đùa đâu, hay em đang đùa với anh? – Diệp Miễn nắm tay anh. Vốn dĩ còn tưởng rằng Sầm Khuyết sẽ ngại ngùng vùng ra, không ngờ anh hào phóng để yên cho hắn nắm.
“Anh chưa ngủ đấy chứ?” Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn nói:
– Sợ hãi.
Phó Duy Nhất nói:
– Bao nhiêu người nhìn chúng ta nắm tay như vậy, em không cảm thấy ngại hả?
Câu nói “Dùng chiếc bánh kem độc nhất vô nhị để đổi lấy một đời bên em” đáng yêu đến mức nào.
– Không ngại, – Sầm Khuyết nói – Anh không ngại thì em cũng không ngại.
Lời tác giả: (Cái này trên TG không có, nhưng khi mình đi tìm raw phần (Chương -) vì trên TG bị xóa do có từ ngữ nhạy cảm thì tình cờ thấy được, thấy cũng hay hay nên đăng cho mọi người đọc)
Cuối tuần quán cà phê không ít người, Phó Duy Nhất đã đặt trước phòng riêng.
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Học làm bánh kem không phải chuyện dễ dàng, nhất là đối với Sầm Khuyết.
– Em đừng quan tâm đến anh, nói cảm nhận của mình anh nghe nào.
– Đúng thế, – Sầm Khuyết nói – Em sợ bản thân mình dây dưa gì với anh. Bởi vì em biết, người như em không thể làm bạn cùng anh được.
Sầm Khuyết quay sang nhìn hắn, nói với hắn:
– Em tưởng rằng một chiếc bánh kem có thể mua chuộc được anh sao?
– Đây chính là cảm nhận của em, cảm nhận của em là chỉ quan tâm đến cảm nhận của anh, người khác có nhìn em hay không cũng không quan trọng.
“Em không muốn quá chú trọng đến nó. Bọn họ nên nhìn thấy một em chân thực nhất.”
Không phải lần đầu tiên Sầm Khuyết khiến Diệp Miễn cảm thấy bội phục.
Tay Sầm Khuyết nắm chặt vé xe và thẻ căn cước mới làm bù.
Trên thế gian này được mấy ai thực sự không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài?
– Khi còn nhỏ mỗi lần tuyết rơi, anh và đám trẻ con hàng xóm đều ra ngoài nghịch, không biết là ai nói trước, tuyết có vị của kem bơ. Mọi người đều châu đầu ăn tuyết, rõ ràng không có vị gì, vậy mà ai cũng nói thực sự có vị của kem.
Diệp Miễn nói:
Đồng nghiệp, người qua đường, dường như chỉ cần người khác liếc nhìn mình lâu hơn một chút là mình lại tự suy nghĩ hồi lâu, phải chăng bản thân mình có gì đó khác với người bình thường?
Nhưng Sầm Khuyết không chỉ bằng lòng tin tưởng hắn, còn bằng lòng yêu hắn.
Nhưng trên thực tế, khác người thì có làm sao?
– Bản thân em làm được.
Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết đã từng chịu khổ, đã từng mất đi, cho nên anh còn hiểu thứ gì mới đáng giá quý trọng hơn.
Hắn ghé bên tai Sầm Khuyết, nói nhỏ:
– Em nói đi.
Cách bọn họ không xa chính là cửa soát vé, trong lúc nói chuyện, chuyến tàu của Sầm Khuyết cũng bắt đầu soát vé.
Trước cổng soát vé xếp một hàng dài, Diệp Miễn cầm hành lý giúp Sầm Khuyết, hai người nhích từng bước theo sát đội ngũ.
Trước cổng soát vé xếp một hàng dài, Diệp Miễn cầm hành lý giúp Sầm Khuyết, hai người nhích từng bước theo sát đội ngũ.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, đặc biệt cảm ơn khách Vip chị Doanh Doanh đã luôn đồng hành và chữa chính tả cho đứa hậu đậu này (´。• ᵕ •。`) ♡
Tay Sầm Khuyết nắm chặt vé xe và thẻ căn cước mới làm bù.
Sầm Khuyết và Phó Tu Kiệt ư? Đâu cần anh phải mở lời, mỗi người ở đây đều biết bọn họ là cùng một người.
Châm chọc ở chỗ, hộ khẩu của Sầm Khuyết vẫn ở trong thôn kia, thẻ căn cước đến muộn sau hai mươi năm vẫn không mang cái tên Phó Tu Kiệt.
Trước đây Sầm Khuyết lao ra ngoài vào trời mưa gọi điện thoại cho Diệp Miễn, được Diệp Miễn dắt về nhà, bọn họ một người ngủ trong phòng, một người ngủ trên sofa.
– Em đừng quan tâm đến anh, nói cảm nhận của mình anh nghe nào.
Bản thân anh không quan tâm nhiều, nhưng Diệp Miễn luôn cảm thấy nó như một cái gai đâm ngang trong tim.
Không năng lực, không có tiền.
Kể từ lúc Sầm Khuyết đi bồi dưỡng, cả ngày Diệp Miễn chẳng có tinh thần, đã mấy lần Đào Cẩn tìm hắn nói chuyện, cuối cùng đều là từ công việc bàn tới việc tư.
May sao hai người họ đều trưởng thành rồi.
Sắp tới cửa soát vé, Sầm Khuyết nói:
– Cho dù em không tặng anh bánh kem, anh cũng sẽ bên em cả đời. – Diệp Miễn gắng nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói – Anh là một người rất có nguyên tắc.
– Anh đi ra từ đây nhé, sợ lát nữa sẽ khó mà ra ngoài được.
Diệp Miễn định vào trong cùng anh sau đó mới trở ra, nhưng người lên xe quá đông, bây giờ mà đi tiếp vào trong sẽ ảnh hưởng tới những hành khách khác.
Nào phải không muốn ăn cho hết mà vì không còn thời gian nữa rồi.
– Được, – Diệp Miễn bóp bóp tay anh – Vậy anh về trước, em lên xe rồi nhớ nói với anh một câu.
– Không ngại, – Sầm Khuyết nói – Anh không ngại thì em cũng không ngại.
Sầm Khuyết cười:
Từ khi tốt nghiệp đến giờ, Diệp Miễn vẫn luôn ở một mình, hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
– Vâng.
Không học vấn, không kiến thức.
– Đâu có, chỉ trần thuật sự thật thôi. – Diệp Miễn hỏi anh ta – Ông lái xe đến hả?
Tay Sầm Khuyết vừa mới buông, lại bị nắm chặt lấy.
Vậy thì ở lại qua đêm.
Anh nghi ngờ nhìn về phía Diệp Miễn, bất ngờ khi Diệp Miễn to gan sấn tới, hôn nhẹ lên môi anh.
Lần này Sầm Khuyết sững người.
Diệp Miễn sững người: “Em đến rồi à?”
– Mau đi thôi. – Diệp Miễn hôn xong bèn chạy biến – Đông người thế này, đừng cản đường người ta.
Hắn mỉm cười buông tay Sầm Khuyết ra, sau đó chạy về phía cầu thang.
Sầm Khuyết đứng ở đó, bị những hành khách qua đường đụng vai giẫm chân, nhưng anh vẫn cười, và rồi mím môi, xoay người đi về phía cửa soát vé.
Diệp Miễn nói:
Diệp Miễn đợi tới tận hơn mười giờ mới nhận được điện thoại của Sầm Khuyết. Khi ấy hắn đã cầm bó hoa kia ngồi trên sofa đếm: “Đợi được cậu ấy, không đợi được cậu ấy, đợi được cậu ấy…”
Diệp Miễn ra ngoài, nhìn thấy Phó Duy Nhất nghiêm mặt đứng đó.
– Tại sao phải quay lại thế này?
Hai mươi năm trôi qua, anh từ một đứa trẻ tám tuổi trưởng thành một người lớn không tiền đồ, lại còn nhát gan chỉ có thể dùng thân phận giả để đối diện với bố mẹ, hèn nhát thử thăm dò thái độ của bọn họ.
– Sao mặt hằm hằm thế, ai nợ tiền ông à?
Diệp Miễn không khỏi thất vọng, nhưng Sầm Khuyết nói:
– Ông. – Phó Duy Nhất nói – Sao ông không cho tôi tiễn anh ấy.
– Còn nhớ lúc anh tôi mất tích chưa lâu, trời cũng đổ mưa thế này, bố tôi tới đón tôi nhưng bị tắc đường, tới nơi thì bạn học đã về gần hết rồi, còn tôi thì ngồi ở phòng bảo vệ của trường, nhìn ông ấy dầm mưa, tay cầm hai chiếc áo mưa nhỏ. Ông ấy chạy về phía phòng bảo vệ, nhìn thấy chỉ có mình tôi ngồi ở đó thì mắt chợt đỏ ửng.
Hắn nói:
– Bởi vì anh của ông muốn yêu đương cùng tôi hơn. – Diệp Miễn đắc ý – Cậu ấy còn tỏ tình với tôi này.
– Anh có muốn viết gì không?
– …Ông tinh tướng cái gì?
Thấy anh như vậy, Diệp Miễn đau lòng, nhưng cũng không nói được ra câu đừng học nữa. Hắn biết, lớp bồi dưỡng này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Sầm Khuyết, là cánh cửa để Sầm Khuyết hoàn toàn trở về bên cạnh hắn.
Hai con người hoàn toàn khác nhau, hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
– Đâu có, chỉ trần thuật sự thật thôi. – Diệp Miễn hỏi anh ta – Ông lái xe đến hả?
Diệp Miễn đứng ngây ra tại đó, dở khóc dở cười:
– Ừ. – Phó Duy Nhất lườm hắn – Nhưng không chở ông đâu, ông giỏi lắm mà? Vậy thì tự gọi xe về đi.