Từ khi tốt nghiệp đến giờ, Diệp Miễn vẫn luôn ở một mình, hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng ở chung với ai, cùng lắm thì Phó Duy Nhất chạy tới miễn cường ở chung mấy ngày.
Chẳng qua không nói ra mà thôi.
Chuyện vốn dĩ đã quen rồi, kết quả khoảng thời gian này hắn càng ngày càng trở nên “yếu đuối”. Sầm Khuyết vừa đi, dường như thế giới mất đi một nửa. Nhưng vấn đề ở chỗ Sầm Khuyết còn chưa từng sống chung với hắn.
– Sợ hãi ư?
Kể từ lúc Sầm Khuyết đi bồi dưỡng, cả ngày Diệp Miễn chẳng có tinh thần, đã mấy lần Đào Cẩn tìm hắn nói chuyện, cuối cùng đều là từ công việc bàn tới việc tư.
Có đôi lời chẳng cần phải nói, có vài lời nói dối chẳng có ý nghĩa gì.
Đào Cẩn đã có một kế hoạch tỉ mỉ, chỉ đợi Sầm Khuyết về là sẽ thực hiện ngay, nói rằng trong thời gian ngắn chắc chắn Sầm Khuyết sẽ chuyển khỏi nhà anh ta, còn về chuyện có chuyển tới nhà Diệp Miễn không thì Đào Cẩn không quan tâm.
– Hết –
Diệp Miễn rất muốn phỉ nhổ anh ta da mặt dày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng được, lừa người ta ra ngoài rồi sau đó lừa người ta tới nhà mình cũng không khó, dù sao chính Sầm Khuyết đã nói sẽ ở bên nhau cả đời.
Phó Duy Nhất che chiếc cà vạt mua tặng bố vào trong áo, kéo tay Sầm Khuyết, cả hai cùng lao vào màn mưa.
Sầm Khuyết không có ở đây, Diệp Miễn cảm thấy rất trống vắng, cả ngày đều kiếm việc làm cho mình.
– …Ông tinh tướng cái gì?
Ban đầu thỉnh thoảng hắn lại gửi tin nhắn, tối đến còn gọi video, nhưng hắn phát hiện ra rằng Sầm Khuyết rất bận.
Ban ngày đi học, người ta chẳng thèm mang điện thoại đi. Tối đến gọi video, Sầm Khuyết vẫn còn đang học tập.
Thấy đối phương cố gắng như vậy, đôi khi Diệp Miễn cũng hổ thẹnn, hắn cảm thấy cả ngày mình đều nghĩ tới việc yêu đương chứ không làm ăn gì hết.
Bắt đầu từ ngày thứ ba sau khi Sầm Khuyết đi, vì muốn thỏa mãn nỗi lòng mà lại không muốn làm phiền tới Sầm Khuyết, tối đến Diệp Miễn gọi video cho Sầm Khuyết, bảo anh không cần phải nói chuyện, để hắn nhìn anh học tập là được rồi.
Ngay từ đầu Sầm Khuyết còn cảm thấy rất ngại, nhưng dần dần cũng quen.
Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt trên bàn, căng thẳng tới mức tay cũng run lên.
Học làm bánh kem không phải chuyện dễ dàng, nhất là đối với Sầm Khuyết.
Trái tim hắn đập rất nhanh, tràn ngập chờ mong.
Sầm Khuyết lén lút cầm tay Diệp Miễn, mỉm cười nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Nói thêm câu cảm ơn trước khi chào tạm biệt.
Rất nhiều bạn học đều có một chút nền tảng căn bản, chỉ có mình Sầm Khuyết không biết gì hết.
Vì thế anh không thể không cố gắng hơn những người khác, người khác chỉ cần bỏ ra mười phần công sức, anh phải bỏ ra hai mươi.
Hôm nay là thứ sáu, Diệp Miễn không cần tới công ty, quản lý Từ cũng cho phép Sầm Khuyết nghỉ một ngày.
Phó Duy Nhất nói với bố mẹ:
Thấy anh như vậy, Diệp Miễn đau lòng, nhưng cũng không nói được ra câu đừng học nữa. Hắn biết, lớp bồi dưỡng này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Sầm Khuyết, là cánh cửa để Sầm Khuyết hoàn toàn trở về bên cạnh hắn.
– Em chính là bánh kem độc nhất vô nhị, tặng em cho anh nhé.
Cuối tuần đầu tiên từ lúc Sầm Khuyết đi bồi dưỡng, Diệp Miễn thực sự không có việc gì làm, dọn dẹp phòng ốc, chọn chăn ga gối đệm mới, chiều chủ nhật, hắn nổi hứng chạy đi xem xe.
Sầm Khuyết quay sang nhìn hắn, nói với hắn:
Hắn nghĩ rằng sau này mỗi ngày đều có thể đưa đón Sầm Khuyết đi làm, dù sao nếu như xuất phát từ nhà hắn, đường hắn đi làm vừa hay ngang qua cửa hàng của Sầm Khuyết.
Lúc trước bố mẹ thúc giục hắn mua xe, hắn còn cảm thấy không cần thiết, lái xe lỡ không may còn gặp phải tắc đường, bình thường đi làm bằng tàu điện vẫn tiện hơn.
Phó Tu Kiệt cười cười:
Nhưng không thể để Sầm Khuyết suốt ngày chen chúc trên tàu điện cùng hắn được.
Diệp Miễn chính là người như vậy, bản thân thì thế nào cũng không vấn đề, chẳng qua không thể người mình thích sống tạm bợ giống hắn.
Tối đến lúc gọi video cho Sầm Khuyết, Diệp Miễn hỏi anh thích xe gì. Sầm Khuyết ngơ ngác, mỉm cười nói mình không hiểu về xe.
Diệp Miễn luôn cảm thấy thế giới này nợ Sầm Khuyết.
Hắn nói:
Sầm Khuyết nhìn hắn tới ngây người, mãi hồi lâu sau mới khẽ nói:
“Không sao, em biết làm bánh kem là được rồi.”
Thời gian một tháng bồi dưỡng cũng dần tới hồi kết, Diệp Miễn suýt nữa đã không nhịn được chạy tới thăm Sầm Khuyết, nhưng Sầm Khuyết nói một câu cản hắn lại:
Sầm Khuyết có thể không biết, chỉ cần Diệp Miễn biết là được.
Ngay từ đầu Sầm Khuyết còn cảm thấy rất ngại, nhưng dần dần cũng quen.
Diệp Miễn chọn xe xong, đợi khi nào Sầm Khuyết về sẽ đích thân lái xe đi đón.
– Anh còn nhớ ước định của hai chúng ta không?
Thời gian một tháng bồi dưỡng cũng dần tới hồi kết, Diệp Miễn suýt nữa đã không nhịn được chạy tới thăm Sầm Khuyết, nhưng Sầm Khuyết nói một câu cản hắn lại:
“Không sao, em biết làm bánh kem là được rồi.”
“Em không có thời gian gặp anh đâu.”
Vào lúc này, khóc cũng không sao, bởi vì sẽ không bị phát hiện.
Diệp Miễn có cuối tuần, Sầm Khuyết thì không có.
Sầm Khuyết rúc trong ổ chăn với hắn một lát, anh nói:
– Có nhớ anh không?
Nắm bắt thời gian học tập, học nhiều tới mức Diệp Miễn cảm thấy bản thân sắp thất sủng rồi.
Khó khăn lắm mới cầm cự được tới khi Sầm Khuyết kết thúc bồi dưỡng. Diệp Miễn hỏi mấy giờ xe về, chẳng ngờ Sầm Khuyết nói:
– Em không có ý…
“Quản lý Từ và mấy người khác tới đây có việc, em theo bọn họ về luôn.”
Cát: Cuối cùng thì cũng hoàn thành xong một bộ truyện nữa, và cũng là bộ thứ hai của tác giả Tần Tam Kiến. Tuy rằng đây không phải một bộ truyện quá hoàn hảo nhưng mình thực sự rất thích câu chuyện của Sầm Khuyết và Diệp Miễn, đôi khi thích một thứ không phải vì nó hoàn hảo mà vì cảm xúc của nó mang lại. Câu chuyện về những đứa trẻ phải xa gia đình rất dễ lấy nước mắt của mình. Một Sầm Khuyết tự ti, nhưng kiên cường, một Diệp Miễn rất dịu dàng, khi yêu vào cũng rất trẻ con, câu tình yêu nhẹ nhàng, không cần phải quá cao trào máu cún nhưng cũng khiến mình phải suy tư. Gu yêm gu yêm =)))
Diệp Miễn không khỏi thất vọng, nhưng Sầm Khuyết nói:
– Em hỏi anh câu này là đang xem thường anh đấy hả?
“Tối nay em sẽ tới tìm anh, anh chờ điện thoại của em có được không?”
Cuối cùng cũng viết xong rồi.
Còn làm thế nào được nữa đây?
– Được, – Diệp Miễn bóp bóp tay anh – Vậy anh về trước, em lên xe rồi nhớ nói với anh một câu.
Chỉ đành đồng ý.
Diệp Miễn có bạn trai, song cuối cùng vẫn phải ngủ một mình trên giường.
Diệp Miễn phát hiện, bản thân chẳng thể nói ra một câu trách móc Sầm Khuyết.
Hắn nhìn bó hồng lớn mà mình đã mua dành riêng cho Sầm Khuyết trên ghế phụ, ảo tưởng về hình ảnh đưa đón lãng mạn đã tan thành bọt biển.
Cuối cùng, hắn gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất, hỏi thăm tình huống từ anh ta.
Diệp Miễn nhìn giờ, ôm bó hoa trên xe về nhà.
Hắn dọn dẹp qua loa, sau đó xuống dưới tầng mua thức ăn.
Phía sau anh ta, hai người trung niên cũng bước vào.
Đã không đi đón được người ta thì phải làm một bữa thật ngon.
Diệp Miễn đắn đo suy nghĩ, tối nay nói thế nào cũng phải giữ Sầm Khuyết lại. Cho dù không ngủ cùng nhau cũng phải nói chuyện cả đêm, bằng không khó mà giải quyết nỗi tương tư cả tháng trời của hắn.