Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bác sĩ dặn Diệp Miễn truyền dịch ba ngày liên tiếp, nhưng Diệp Miễn không chịu nghe. Ngày mai hắn về nhà rồi, về nhà thì mẹ hắn sẽ theo sát hắn, lấy đâu ra cơ hội đi truyền dịch. Hơn nữa, tới lúc ấy trên mu bàn tay hắn sẽ xuất hiện vết kim bắt mắt, một cái thì hắn còn có thể che dấu, nhiều hơn thì nghĩ tới thôi hắn cũng cảm thấy chột dạ rồi.

Những chuyện gần đây khiến hắn rối mù, những tưởng rằng có thể giải khai khúc mắc vậy mà cuối cùng lại thành thắt nút chết.

Một đêm không ngủ, Diệp Miễn về nhà, việc đầu tiên hắn làm là tắm rửa thay quần áo, rồi xuống dưới ăn cơm khi trời vừa sáng, sau cùng là tới công ty.

Diệp Miễn ngồi trên sofa ngắm chiếc điện thoại, qua một lát, hắn mở ra, trong danh bạ vẫn chỉ có số điện thoại của một mình hắn.Nhưng hắn xấu hổ chứ y tá người ta chẳng quan tâm, người ta còn thấy cả tá ấy chứ.Bác sĩ tức giận, nói hắn không biết quan tâm tới sức khỏe của mình.

Còn tìm ai được nữa đây?

– Sao cậu lại qua đây?

Diệp Miễn rất hổ thẹn về chuyện này, bởi vì hắn biết Phó Duy Nhất rất cần hắn, rất cần tình cảm của hắn.Bác sĩ khai đơn thuốc trong một ngày, không ngờ còn phải tiêm thuốc hạ sốt, đã thế còn tiêm vào mông.

Tình cảm vô vọng của Diệp Miễn bị mài mòn qua ngày ngày đêm đêm, dần dần thay đổi, hắn không còn kiên nhẫn với Phó Duy Nhất, cũng chẳng còn dung túng vô lý với anh ta như trước đây nữa.

Sầm Khuyết vừa rời khỏi phòng nghỉ thì Phó Duy Nhất bước vào.Diệp Miễn cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, một người sắp ba mươi tuổi rồi còn phải cởi quần cho y tá nhìn, xấu hổ chết được.

– Thay thuốc chưa?

Sầm Khuyết từ chối lời mời của Diệp Miễn.Nhưng hắn xấu hổ chứ y tá người ta chẳng quan tâm, người ta còn thấy cả tá ấy chứ.

Diệp Miễn nhìn chằm chằm điện thoại mãi lâu, sau đó mặc áo ngủ, đeo dép lê, cầm theo chìa khóa xuống tầng.

Tay giơ lên, kim đâm xuống, Diệp Miễn thấy cơ bắp nửa bên mông của mình trở nên cứng đờ.

Tay trái Sầm Khuyết vẫn quấn băng, Diệp Miễn nhìn thấy bèn hỏi:Tiêm thuốc hạ sốt xong, Diệp Miễn nhịn đau tới phòng nghỉ ngơi chờ truyền dịch.

Sầm Khuyết luôn phủ nhận bản thân mình là Phó Tu Kiệt, song Diệp Miễn vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Dẫu vậy, đứng trên lập trường của một người ngoài, hắn cũng không thể làm gì.

Phó Duy Nhất hỏi hắn: Chẳng phải ông đã không còn thích tôi nữa rồi sao?

Là giấy nợ lúc trước Sầm Khuyết viết cho hắn, quần đã giặt qua, chữ trên giấy nợ trở nên mơ hồ chẳng còn nhìn rõ, nhưng Diệp Miễn biết rằng chính là tờ giấy ấy.

– Thuốc, có lạnh không?Thời tiết này quả thực rất nhiều người cảm cúm, hắn đi quanh ba phòng nghỉ ngơi mới tìm được một vị trí ở góc.

– Quản lý Từ.

– Chậc, nhân viên nhà tôi, tôi gọi đi cùng khiến ông không vui à?Mặc dù đã tiêm thuốc hạ sốt, song cơn sốt chưa thể hạ xuống nhanh đến vậy. Diệp Miễn khó chịu, dựa vào tường mơ màng buồn ngủ.

Sầm Khuyết đứng ở đó, không hốt hoảng, chỉ bình tĩnh nói:Y tá nhanh chóng bước vào, đứng giữa phòng nghỉ gọi tên Diệp Miễn.

Trên đường đi, hắn trả lời tin nhắn của Phó Duy Nhất: Làm bạn bè bao nhiêu năm, nói chuyện thích hay không thích làm gì, gần đây tôi hơi bận, khi nào rảnh tôi mời ông ăn cơm.

Phó Duy Nhất viết: Từ nhỏ tôi đã rất cố gắng sống, cố gắng học tập, cố gắng cho bố mẹ vui lòng, bởi vì tôi biết, tôi phải sống một cuộc đời với chiều dài và rộng gấp đôi, tôi phải cố gắng hơn bất cứ ai.

Diệp Miễn đang gà gật lập tức giật mình tỉnh, giơ tay lên.

Bác sĩ dặn Diệp Miễn truyền dịch ba ngày liên tiếp, nhưng Diệp Miễn không chịu nghe. Ngày mai hắn về nhà rồi, về nhà thì mẹ hắn sẽ theo sát hắn, lấy đâu ra cơ hội đi truyền dịch. Hơn nữa, tới lúc ấy trên mu bàn tay hắn sẽ xuất hiện vết kim bắt mắt, một cái thì hắn còn có thể che dấu, nhiều hơn thì nghĩ tới thôi hắn cũng cảm thấy chột dạ rồi.

Khi hắn nhìn thấy y tá, bất ngờ chợt thấy cả Sầm Khuyết đang đứng ở cửa nhìn ngó vào trong, như thể đang tìm kiếm ai.

Bao nhiêu năm qua hắn đã tận tình tận nghĩa với Phó Duy Nhất.Còn tìm ai được nữa đây?

Hắn gọi xe, lúc móc tiền, bỗng có một tờ giấy rơi ra khỏi túi hắn.

Ngày cuối cùng của chuyến công tác, tất cả công việc đều hoàn thành, bên đối tác mời hắn đi ăn bữa cơm.

Không muốn mua gì, không cần thiết phải đi.Bởi vì không thích mà thôi.Lúc y tá bước tới, Sầm Khuyết cũng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn đứng ở cửa không di chuyển nghe chừng lúng túng lắm.

Diệp Miễn vừa vươn tay ra cho y tá, vừa nhìn Sầm Khuyết, có điều muốn nói, song vì khoảng cách quá xa nên không tiện mở miệng.

Sầm Khuyết luôn phủ nhận bản thân mình là Phó Tu Kiệt, song Diệp Miễn vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Dẫu vậy, đứng trên lập trường của một người ngoài, hắn cũng không thể làm gì.

Bao nhiêu năm qua hắn đã tận tình tận nghĩa với Phó Duy Nhất.

Nhất thời, những người trong phòng nghỉ tựa như biến thành núi sông, trở thành chướng ngại ngăn cản bọn họ chuyện trò.

Bác sĩ khai đơn thuốc trong một ngày, không ngờ còn phải tiêm thuốc hạ sốt, đã thế còn tiêm vào mông.

Diệp Miễn rất hổ thẹn về chuyện này, bởi vì hắn biết Phó Duy Nhất rất cần hắn, rất cần tình cảm của hắn.

Ngồi trong nhà hàng cao cấp, tay cầm dao nĩa, ngẩng đầu nhìn cửa hàng bánh ngọt hơi chếch ở phía đối diện, Diệp Miễn chợt nhớ tới Sầm Khuyết.Y tá cắm kim truyền dịch cho Diệp Miễn xong thì nói với anh:

Diệp Miễn đến quầy tư vấn hỏi, sau đó điền sổ khám bệnh, cuối cùng cầm sổ đi lấy số thứ tự.

Để nói ra được câu này, hắn đã phải suy nghĩ cả buổi tối.– Truyền hai chai, anh để ý nhé, khi nào hết bình này thì gọi tôi thay bình mới.

– Hôm nay tôi tới khám thai, tiện thể bảo bác sĩ khai luôn cho đơn mấy lọ vitamin E, mua bên ngoài toàn hàng giả thôi.

– Được, cảm ơn.

Đồng nghiệp nói đùa với hắn:

Hắn trả tiền, xuống xe, đứng trước cổng khu nhà nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.

Sầm Khuyết luôn phủ nhận bản thân mình là Phó Tu Kiệt, song Diệp Miễn vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Dẫu vậy, đứng trên lập trường của một người ngoài, hắn cũng không thể làm gì.Y tá đi rồi, Sầm Khuyết mới bước vào trong.

– Tay, phải thay thuốc định kỳ chứ?Những bệnh nhân khác và người nhà theo cùng đều có chỗ ngồi, bọn họ tới muộn, chỗ ngồi cuối cùng đã bị Diệp Miễn chiếm mất, Sầm Khuyết chỉ đành đứng đó nhìn hắn.

Phó Duy Nhất đứng sang bên cạnh nhường đường, ngẩng đầu lên thì thấy Sầm Khuyết.Diệp Miễn rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của anh, hắn cất lời:

Chương ++

Bao nhiêu năm qua hắn đã tận tình tận nghĩa với Phó Duy Nhất.– Sao cậu lại qua đây?

Phó Duy Nhất nhìn anh, cười nói:

– Tới thăm anh. – Sầm Khuyết nói – Một mình anh truyền dịch chắc bất tiện lắm.

Sầm Khuyết chỉ vào ống truyền dịch:

Diệp Miễn sáng tỏ điều này.Diệp Miễn cười:

Sầm Khuyết đứng dựa vào bức tường bên cạnh, trả lời:

Y tá cắm kim truyền dịch cho Diệp Miễn xong thì nói với anh:

– Truyền hai chai, anh để ý nhé, khi nào hết bình này thì gọi tôi thay bình mới.– Đúng rồi đấy, muốn đi vệ sinh cũng không có người cầm thuốc cho.

Diệp Miễn dùng một buổi tối để nghĩ thông suốt, đồng thời dựa vào điều này mở ra một con đường mới cho bản thân mình.

Sầm Khuyết từ chối lời mời của Diệp Miễn.

– Được, cảm ơn.Sầm Khuyết nhìn hắn, im lặng không nói.

Máy bay hạ cánh vào lúc chạng vạng tối, ánh tà dương rất đẹp, nhưng nhiệt độ lại không phù hợp.Phó Duy Nhất hỏi hắn: Chẳng phải ông đã không còn thích tôi nữa rồi sao?– À này, sao cậu lại phải đi khám thai cùng?

Sầm Khuyết đứng dựa vào bức tường bên cạnh, trả lời:

Nhưng hắn xấu hổ chứ y tá người ta chẳng quan tâm, người ta còn thấy cả tá ấy chứ.

– Chồng của Quản lý Từ có việc đột xuất, cô ấy muốn đi một mình nhưng mọi người đều không yên tâm.

– Lạnh.

Tối nay, chẳng hiểu sao trái tim hắn chơi vơi đến lạ. Hắn nằm trên giường trằn trọc hơn tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.

Hắn không dám chắc mình có nhìn nhầm hay không, dù sao tóc người kia khá dài, tóc mái che khuất mắt, chỉ có thể nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt, không thấy được rõ.Chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi.– Cũng phải, bụng lớn như vậy rồi, một mình cô ấy đi sẽ vất vả lắm. – Diệp Miễn dứt lời, phát hiện Sầm Khuyết đang nhìn chằm chằm ống truyền dịch.

– Cậu sao thế? – Diệp Miễn hỏi.

Hắn chọn phần tin nhắn, chỉ lẻ loi mấy dòng, cũng đều là tin nhắn của hắn và Sầm Khuyết, lúc nào đối phương cũng chỉ trả lời đơn giản như vậy.

Hai giờ đêm, Diệp Miễn gửi tin nhắn xin lỗi đến Phó Duy Nhất, hắn nói gần đây trạng thái của mình không tốt, dặn anh ta phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.

– Tới thăm anh. – Sầm Khuyết nói – Một mình anh truyền dịch chắc bất tiện lắm.– Ồ.Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:

– Lạnh.

Bác sĩ tức giận, nói hắn không biết quan tâm tới sức khỏe của mình.– Không sao.

Diệp Miễn đứng bên ban công, nhìn trạm tàu điện đang trong quá trình xây dựng cách đó không xa, cảm thấy đầu óc mình rối như mớ bòng bong.

Con người phải tẻ nhạt tới mức nào mới tự gửi tin nhắn cho mình?Qua một lát, anh mới hỏi:

Phó Duy Nhất không yêu hắn, chỉ luyến tiếc cách hắn đối xử tốt với anh ta, cho nên, cớ gì hắn phải tiếp tục như vậy?

Diệp Miễn cười:– Có lạnh không?

– Hôm nay bị sao đấy? Đợt trước cứ tới giờ tan làm là anh cuống cuồng chip vân tay rồi về nhà cơ mà?– Gì cơ?

Sầm Khuyết chỉ vào ống truyền dịch:

Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:– Thuốc, có lạnh không?

Thời tiết này quả thức rất nhiều người cảm cúm, hắn đi quanh ba phòng nghỉ ngơi mới tìm được một vị trí ở góc.Diệp Miễn hiểu ra, xoa xoa cổ tay mình:

Trước lúc ấy, tất cả nên bình tĩnh lại.

Chiếc điện thoại được giữ gìn rất cẩn thận, bọc bởi một chiếc gói nilon mỏng, xấp tiền kia có chẵn có lẻ, thoạt nhìn như thể tích cóp lâu mới có.– Lạnh.

Diệp Miễn sửng sốt, cho tới khi Phó Duy Nhất đứng trước mặt hắn quở trách hắn sinh bệnh rồi cũng không chịu nói một câu, hắn mới định thần lại.

– Tôi không sao. – Diệp Miễn nói – Cậu bị sao thế?

– À này, sao cậu lại phải đi khám thai cùng?Sáng tỏ vấn đề này xong, Diệp Miễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.Ánh mắt Sầm Khuyết hơi sầm xuống, sau đó nói:

– Đúng rồi đấy, muốn đi vệ sinh cũng không có người cầm thuốc cho.– Nhớ hồi còn nhỏ có lần tôi truyền dịch, khi ấy vào mùa đông, mẹ tôi nắm ống truyền dịch làm ấm thuốc cho tôi.

Sầm Khuyết quay đầu:Diệp Miễn nhìn anh.

Cho dù bọn họ có lớn thế nào, cho dù bọn họ có sinh hoạt một mình bên ngoài bao lâu, thì chung quy trong mắt bố mẹ, bọn họ vẫn sẽ luôn là đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân.

Dứt lời, Sầm Khuyết quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, Diệp Miễn chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt anh.

Hắn tới cửa hàng tiện lợi kinh doanh / kia, vào giờ này, nhân viên cửa hàng cũng ngủ gà ngủ gật.

Hắn cầm điện thoại mở trang blog bạn bè hồi còn học đại học của Phó Duy Nhất, có rất nhiều ảnh, đa phần là bọn họ chụp cùng nhau.

Diệp Miễn cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười, hắn xua tay, xoay người đi về phía cửa khám bệnh.Diệp Miễn ngồi trên sofa ngắm chiếc điện thoại, qua một lát, hắn mở ra, trong danh bạ vẫn chỉ có số điện thoại của một mình hắn.Có đôi khi chính Diệp Miễn còn không thể tin rằng trước đây Sầm Khuyết làm công việc lao động chân tay, dầm mưa dãi nắng cũng không thể khiến làn da anh đen đi hay thô sạm. Thứ duy nhất để lại dấu vết chính là đôi bàn tay, không biết từ bé đến lớn đã phải làm bao nhiêu việc cực khổ.

Tay trái Sầm Khuyết vẫn quấn băng, Diệp Miễn nhìn thấy bèn hỏi:

Diệp Miễn kéo xuống, tìm tới bài Phó Duy Nhất viết nhân dịp sinh nhật hai mươi hai tuổi của mình. Thay vì gọi nó là bài viết, nói rằng đó là nhật ký công khai còn đúng hơn.

Trả đồ về mà chẳng nói lấy một câu.

Hai giờ đêm, Diệp Miễn gửi tin nhắn xin lỗi đến Phó Duy Nhất, hắn nói gần đây trạng thái của mình không tốt, dặn anh ta phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.

Người ta nói “Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán, sau này sẽ càng thêm loạn”. Diệp Miễn đứng bên đường đón gió đầu thu, bỗng ngộ ra đạo lý này.– Thay thuốc chưa?

Rất đông người xếp hàng, hàng người trước mấy ô cửa dài ngoẵng như rồng rắn lên mây, còn có thể sánh được với trạm tàu ngày xuân trở về nhà.

Diệp Miễn sửng sốt, cho tới khi Phó Duy Nhất đứng trước mặt hắn quở trách hắn sinh bệnh rồi cũng không chịu nói một câu, hắn mới định thần lại.– Hả? – Sầm Khuyết quay đầu sang nhìn hắn.

– Tay, phải thay thuốc định kỳ chứ?

Tình cảm vô vọng của Diệp Miễn bị mài mòn qua ngày ngày đêm đêm, dần dần thay đổi, hắn không còn kiên nhẫn với Phó Duy Nhất, cũng chẳng còn dung túng vô lý với anh ta như trước đây nữa.

– Cô gái ở hiệu thuốc đã thay giúp tôi. – Sầm Khuyết nói – Không nghiêm trọng.

Diệp Miễn bóp trán, xoay người đặt đồ lên chiếc tủ cạnh huyền quan rồi mới ra ngoài đi làm.

Diệp Miễn thở dài một tiếng khẽ tới mức không thể nghe thấy, chẳng dám hỏi ra câu: Tại sao cậu không tới bệnh viện?

Mặc dù đã tiêm thuốc hạ sốt, song cơn sốt chưa thể hạ xuống nhanh đến vậy. Diệp Miễn khó chịu, dựa vào tường mơ màng buồn ngủ.

Diệp Miễn đang gà gật lập tức giật mình tỉnh, giơ tay lên.Hai người lại bắt đầu im lặng, đợi tới khi Diệp Miễn truyền hết chai thuốc đầu tiên, Sầm Khuyết chạy đi gọi y tá.

Không muốn mua gì, không cần thiết phải đi.

Tối nay, chẳng hiểu sao trái tim hắn chơi vơi đến lạ. Hắn nằm trên giường trằn trọc hơn tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.Bác sĩ khai đơn thuốc trong một ngày, không ngờ còn phải tiêm thuốc hạ sốt, đã thế còn tiêm vào mông.Sầm Khuyết vừa rời khỏi phòng nghỉ thì Phó Duy Nhất bước vào.

Diệp Miễn sửng sốt, cho tới khi Phó Duy Nhất đứng trước mặt hắn quở trách hắn sinh bệnh rồi cũng không chịu nói một câu, hắn mới định thần lại.

Chiếc điện thoại được giữ gìn rất cẩn thận, bọc bởi một chiếc gói nilon mỏng, xấp tiền kia có chẵn có lẻ, thoạt nhìn như thể tích cóp lâu mới có.Thậm chí hắn còn không kịp nói gì, Sầm Khuyết đã dẫn theo y tá quay về.

Diệp Miễn cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, một người sắp ba mươi tuổi rồi còn phải cởi quần cho y tá nhìn, xấu hổ chết được.

Phó Duy Nhất đứng sang bên cạnh nhường đường, ngẩng đầu lên thì thấy Sầm Khuyết.

– Tôi đã tới công ty tìm ông. – Phó Duy Nhất nói – Dạo gần đây do tôi tùy hứng, hôm nay tới xin lỗi ông. Kết quả đồng nghiệp của ông nói ông xin nghỉ đi bệnh viện, tôi gọi điện thoại nhưng ông không nghe máy. Dù sao gần đây cũng chỉ có mỗi bệnh viện này, tôi qua thử vận may xem sao.

Thời tiết này quả thức rất nhiều người cảm cúm, hắn đi quanh ba phòng nghỉ ngơi mới tìm được một vị trí ở góc.Anh ta ngây ra trong giây lát, khẽ há miệng như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi.

Phó Duy Nhất đứng sang bên cạnh nhường đường, ngẩng đầu lên thì thấy Sầm Khuyết.

– Nhớ hồi còn nhỏ có lần tôi truyền dịch, khi ấy vào mùa đông, mẹ tôi nắm ống truyền dịch làm ấm thuốc cho tôi.Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lùi về sau một bước, cười với Diệp Miễn:

Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:

– Hóa ra có người đi cùng ông.

Thực ra hắn chỉ không muốn về nhà mà thôi chứ chẳng có lý do gì hết. Làm như trong nhà có sóng thần hay thú dữ đợi hắn không bằng.Sầm Khuyết đứng ở đó, không hốt hoảng, chỉ bình tĩnh nói:

Sầm Khuyết nhìn hắn, im lặng không nói.

Hắn ôm đồn cả đống việc, cả việc nên làm và không nên làm. Hắn sợ hãi người ta sống không tốt, kết quả thì sao, đến bản thân hắn cũng chẳng sống tốt được đến đâu.– Có lạnh không?– Tình cờ gặp thôi.

Tay trái Sầm Khuyết vẫn quấn băng, Diệp Miễn nhìn thấy bèn hỏi:

– Gì cơ?

Phó Duy Nhất nhìn anh, cười nói:

Diệp Miễn không muốn bố mẹ lo lắng, trước nay hắn chỉ báo tin vui không báo tin buồn.– Ồ.

Hai người không muốn vạch trần chuyện này còn có một nguyên nhân khác, đối với Diệp Miễn mà nói, hắn không muốn làm gánh nặng của Phó Duy Nhất, còn đối với Phó Duy Nhất thì nguyên nhân là gì?Y tá nhanh chóng thay chai thuốc thứ hai cho Diệp Miễn rồi lùi ra khỏi sân khấu kịch gượng gạo này.

Sáng tỏ vấn đề này xong, Diệp Miễn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

– Cô gái ở hiệu thuốc đã thay giúp tôi. – Sầm Khuyết nói – Không nghiêm trọng.Tối đó về đến nhà, hắn bắt đầu sốt cao, sáng hôm sau tới công ty, báo cáo kết quả công việc xong thì xuống hiệu thuốc dưới tầng mua nhiệt kế, đo qua một cái hắn chợt sững người, nhìn vạch nhiệt độ chạy tới gần bốn mươi độ mà giật mình hốt hoảng.Vào giờ phút này, Diệp Miễn mới là nhân vật chính.

– Tình cờ gặp thôi.Hắn hỏi Phó Duy Nhất:

Diệp Miễn nhún vai, nói một câu:

– Sao tự dưng ông lại tới đây?

Hắn chỉ bừa một loại, trả tiền xong đi ra ngoài, đứng bên đường hút thuốc.

– Đúng rồi đấy, muốn đi vệ sinh cũng không có người cầm thuốc cho.

Diệp Miễn bóp trán, xoay người đặt đồ lên chiếc tủ cạnh huyền quan rồi mới ra ngoài đi làm.– Tôi đã tới công ty tìm ông. – Phó Duy Nhất nói – Dạo gần đây do tôi tùy hứng, hôm nay tới xin lỗi ông. Kết quả đồng nghiệp của ông nói ông xin nghỉ đi bệnh viện, tôi gọi điện thoại nhưng ông không nghe máy. Dù sao gần đây cũng chỉ có mỗi bệnh viện này, tôi qua thử vận may xem sao.

Diệp Miễn móc điện thoại ra nhìn, đúng là có cuộc gọi nhỡ từ Phó Duy Nhất, hắn không nghe thấy tiếng điện thoại reo.

Diệp Miễn sốt tới mức đầu óc hồ đồ, nhưng vẫn cố chen qua đó hỏi anh:– Nhớ hồi còn nhỏ có lần tôi truyền dịch, khi ấy vào mùa đông, mẹ tôi nắm ống truyền dịch làm ấm thuốc cho tôi.– Vậy… – Tay Sầm Khuyết đổ mồ hôi, cọ cọ vào quần khi nói chuyện – Bạn anh đã tới rồi, tôi đi trước nhé.

– Cậu sao đấy? Ốm hả?

Chỉ mới qua mấy ngày thôi mà nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, lúc đi công tác Diệp Miễn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, khi quay về người qua đường đã mặc thêm áo khoác.– Đừng, – Người lên tiếng là Phó Duy Nhất – Truyền chai này chắc cũng nhanh thôi, đằng nào cũng đã tới đây rồi, anh ngồi thêm một lát đợi truyền xong thì chúng ta cùng đi ăn cơm.

Trong ba ngày công tác, hắn không nhận được bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào, đến cả Phó Duy Nhất hay dính lấy hắn cũng không thấy động tĩnh gì.

Tay trái Sầm Khuyết vẫn quấn băng, Diệp Miễn nhìn thấy bèn hỏi:Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio