Trạng thái của Phó Duy Nhất hôm nay khiến Diệp Miễn rất bất ngờ. Hắn không muốn phỏng đoán đối phương bằng ác ý, nhưng lại sợ anh ta sẽ giở trò gì.
Tay Diệp Miễn run lên, suýt nữa đã đổ rượu lên người.
– Thế thế cái gì? Đang yên đang lành, còn ăn cơm nữa đấy.
Thức ăn được mang lên, Phó Duy Nhất như thể cố ý hỏi Sầm Khuyết:
Diệp Miễn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phó Duy Nhất trước, chẳng ngờ Sầm Khuyết nói:
Phó Duy Nhất gọi món xong, nói cảm ơn nhân viên phục vụ, chờ đối phương ra ngoài rồi, anh ta mới nói:
– Được.
– Không sao, cậu ấy thích khóc.
– Hôm nay ông không bận à? – Diệp Miễn kiếm chủ đề hỏi Phó Duy Nhất – Giảng viên hướng dẫn không tìm ông sao?
Anh đồng ý xong lại đứng dựa vào tường, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm ống truyền dịch của Diệp Miễn.
– Ông đang làm cái gì vậy?
Phó Duy Nhất cũng có vẻ mất tự nhiên, thỉnh thoảng móc điện thoại ra nhìn.
Nước mắt hòa tan trong cốc, Phó Duy Nhất cảm thấy sẽ không tìm được nó nữa, tựa như đứa trẻ có vẻ ngoài y hệt anh ta biến mất trong biển người năm ấy.
Phó Duy Nhất im lặng nhìn anh một lát, cuối cùng như thể buông bỏ:
Ba người, ai cũng mang tâm sự riêng mình, cứ thế im lặng hồi lâu.
Diệp Miễn cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu Phó Duy Nhất đang định làm gì rồi, anh ta đang muốn dùng lời nói khiến Sầm Khuyết buông bỏ phòng bị.
– Tôi có chứng cứ chứng minh anh ta là anh trai tôi.
Diệp Miễn càng nhìn càng thấy cảnh tượng này kỳ quái, hai người có tướng mạo giống hệt nhau đứng đó chờ anh, ba người, mỗi người một thế giới.
– Chắc là tôi. – Sầm Khuyết nói – Cậu cứ gọi tên tôi là được rồi.
– Hôm nay ông không bận à? – Diệp Miễn kiếm chủ đề hỏi Phó Duy Nhất – Giảng viên hướng dẫn không tìm ông sao?
Diệp Miễn cũng không tin.
– Đừng nhắc nữa. – Phó Duy Nhất phàn nàn – Thầy ấy nhận một dự án mới, vốn dĩ đã định đưa tôi theo, kết quả lại bị anh khóa trên cướp mất.
– Ông đã xét nghiệm DNA rồi hả?
– Cũng không quen lắm, sau năm tám tuổi tôi không tới đây nữa rồi.
Diệp Miễn chú ý khi Phó Duy Nhất nói chuyện, Sầm Khuyết cứ nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt ấy phảng phất sự dịu dàng trước giờ hắn chưa từng thấy.
Anh ta còn chưa nói xong, Sầm Khuyết đã dẫn theo y tá quay lại.
– Cho nên hiện tại ông muốn nhận thân với cậu ấy hả?
Ngay từ khi mới quen biết Sầm Khuyết, anh đã mang tới cho Diệp Miễn cảm giác rất lạnh, biểu cảm lạnh, ánh mắt lạnh, hành động xử sự cũng lạnh. Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn mới hiểu anh không quen thân thiết với người khác, luôn giữ khoảng cách với mọi người theo thói quen, chẳng qua Diệp Miễn chưa bao giờ thấy Sầm Khuyết nhìn một ai với ánh mắt thế này.
Diệp Miễn biết, cho dù Phó Duy Nhất nói bản thân không để bụng chuyện hắn có bạn mới, nhưng có một số chuyện vẫn là nút thắt chưa thể tháo gỡ trong lòng anh ta.
Anh ta nói:
Cảm giác ấy, giống như đang thưởng thức báu vật mà mình mất đi lại có được.
– Vẫn ổn. – Sầm Khuyết nói.
Anh ta cụp mi nghĩ ngợi một lát rồi nói:
Diệp Miễn chú ý khi Phó Duy Nhất nói chuyện, Sầm Khuyết cứ nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt ấy phảng phất sự dịu dàng trước giờ hắn chưa từng thấy.
Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Diệp Miễn thảng thốt. Gần đây hắn đã bắt đầu ép buộc bản thân đừng nghĩ về quan hệ của Sầm Khuyết và Phó Duy Nhất thêm nữa. Hai người họ, một người không mong anh trai mất tích của mình trở về, một người luôn miệng nói rằng bản thân có một gia đình hoàn chỉnh. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng chẳng tới lượt hắn phải quan tâm.
– Có lẽ hai mươi năm qua anh trai em chưa từng được ăn, không biết đến bao giờ anh ấy mới có cơ hội thưởng thức. Hương vị chẳng thay đổi chút nào, nhưng không biết anh ấy còn nhớ hay đã quên, anh thay anh ấy ăn nhiều chút.
Song, hiện tại, ánh mắt Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất khiến trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.
– Có ý gì?
– Sao thế?
– Sao thế?
Phó Duy Nhất cảm thấy có điều bất thường, quay đầu nhìn Sầm Khuyết.
Ba người bước vào, tới phòng đặt trước ở tầng ba.
Nhưng Sầm Khuyết đã dời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm ống truyền dịch.
– Tôi khó chịu, được chưa? – Phó Duy Nhất nói – Tại sao lại thế cơ chứ?
Diệp Miễn nói:
– Có phải em làm khó anh quá đúng không?
– Không sao, tự dưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ ăn gì.
Một lúc sau, Sầm Khuyết mới nói một câu:
Anh ta khẽ mỉm cười:
– Anh thích ăn gì? – Phó Duy Nhất hỏi Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất cũng có vẻ mất tự nhiên, thỉnh thoảng móc điện thoại ra nhìn.
– Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này mà thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy, làm gì có chuyện một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống giống y hệt tôi.
Sầm Khuyết thoáng sững người, cũng chẳng quay sang nhìn anh ta mà chỉ nói:
– Sao cũng được.
Diệp Miễn cũng đứng dậy theo, mở cửa cho anh:
Cái bánh hoàng kim trong truyện tên gốc là 黄金糕, mình tìm thì thấy cái bánh mà không biết Việt Nam mình gọi là gì. Cái bánh nó đây:
Phó Duy Nhất cau mày ra vẻ trầm ngâm:
Hết chương
– Sẽ khiến rất nhiều cuộc đời xảy ra thay đổi.
– Vậy thì khó ghê.
Diệp Miễn dở khóc dở cười:
Anh ta cụp mi nghĩ ngợi một lát rồi nói:
Song, hiện tại, ánh mắt Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất khiến trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.
– Bánh hoàng kim ở đây ngon lắm, hồi còn nhỏ mỗi lần đến đây, anh tôi đều có thể ăn nửa đĩa.
– Ăn món Hồ Nam nhé.
Phó Duy Nhất cảm thấy có điều bất thường, quay đầu nhìn Sầm Khuyết.
Anh ta khẽ mỉm cười:
– Anh thích ăn gì? – Phó Duy Nhất hỏi Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất đẩy cả đĩa bánh hoàng kim tới trước mặt Sầm Khuyết:
– Bao nhiêu năm không ăn rồi, tôi nhớ khi còn nhỏ anh tôi rất thích ăn.
– Ăn món Hồ Nam nhé.
Ba người, ai cũng mang tâm sự riêng mình, cứ thế im lặng hồi lâu.
Chẳng ai ngờ Phó Duy Nhất sẽ đột ngột nhắc tới Phó Tu Kiệt. Diệp Miễn kinh ngạc nhìn về phía Sầm Khuyết.
Diệp Miễn len lén nhìn Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất cầm thực đơn về, vừa mở ra xem vừa nói:
Chẳng ai ngờ Phó Duy Nhất sẽ đột ngột nhắc tới Phó Tu Kiệt. Diệp Miễn kinh ngạc nhìn về phía Sầm Khuyết.
Nhưng từ đầu tới cuối Sầm Khuyết đều bình tĩnh, không thể hiện thái độ.
Bàn tay Sầm Khuyết đang cầm cốc nước khẽ run lên, anh buông cốc xuống, hai bàn tay đan nhau đặt lên bàn, ngón tay ma sát vào nhau.
Chờ hơn hai mươi phút qua đi, cuối cùng chai dịch cũng đã cạn, Sầm Khuyết ra ngoài gọi y tá. Diệp Miễn nói với Phó Duy Nhất:
– Hôm nay ông bị sao thế?
– Tại sao em lại nằng nặc đòi ăn đá bào kia chứ? – Phó Duy Nhất vươn tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt – Nếu như em không bắt anh ấy đi mua đá bào cho em, tan học bọn em có thể cùng lên xe, chuyện ấy sẽ không xảy ra.
Phó Duy Nhất cười cười:
Sầm Khuyết gật đầu, đi ra ngoài một mình.
– Ông cảm thấy không thể tin được chứ gì?
– Giống như em, từ hồi đó em đã chẳng bao giờ ăn món Hồ Nam nữa. Em cảm thấy anh trai cũng vậy, có lẽ sau này anh ấy sẽ chẳng còn nhớ chuyện mình từng thích ăn bánh hoàng kim nữa rồi.
Anh ta nói:
Sầm Khuyết không hỏi, không nói, Diệp Miễn và Phó Duy Nhất cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
Anh nhìn hướng Sầm Khuyết, đối phương chỉ ngây ra đó, cũng không phát biểu thêm ý kiến gì.
Anh đồng ý xong lại đứng dựa vào tường, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm ống truyền dịch của Diệp Miễn.
– Có một người đã nói với tôi rằng, đôi khi càng nắm chặt thì lại càng nhanh chóng vụt mất. Nếu cách xử lý không phù hợp sẽ chỉ khiến cho hai bên cùng tổn thương. Tôi đã kết bạn mới rồi, ông cũng không còn là duy nhất của tôi nữa, cho nên…
Diệp Miễn đưa hộp giấy cho Phó Duy Nhất lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh hỏi anh ta:
– Ừ, quên rồi quên rồi. Ban nãy ông bị sao ấy nhỉ? Chẳng phải chúng ta vẫn luôn ăn uống cùng nhau sao? Duy Nhất, ông nói ông đã làm quen với bạn mới? Bạn thế nào? Bạn học hả?
Anh ta còn chưa nói xong, Sầm Khuyết đã dẫn theo y tá quay lại.
Phó Duy Nhất mỉm cười:
– Anh nói không tính.
Phó Duy Nhất không nói tiếp mà nhìn y tá rút kim truyền cho Diệp Miễn, xong xuôi liền bàn bạc kế hoạch ăn cơm.
– Nghĩa đen.
Cửa hàng cơm kiểu Hồ Nam mà Phó Duy Nhất chọn khá gần bệnh viện, anh ta nói:
– Cũng từa tựa như thế. Bởi vì con đường lấy mẫu không hợp pháp cho nên không thể xét nghiệm bằng phương pháp chính quy. – Phó Duy Nhất nói – Nhưng chuyện này đâu thể làm khó tôi, có người bằng lòng giúp đỡ.
– Quán cũ mà hồi nhỏ tôi thường cùng người nhà tới ăn.
Anh ta đi đầu tiên, Sầm Khuyết đi cuối cùng.
Anh ta đi đầu tiên, Sầm Khuyết đi cuối cùng.
Ba người bước vào, tới phòng đặt trước ở tầng ba.
– Ừ.
Phó Duy Nhất bảo Sầm Khuyết gọi món, Sầm Khuyết không cầm lấy thực đơn:
– Tôi chưa từng tới đây lần nào, cậu gọi đi.
– Ông quen mà, ông gọi đi.
Diệp Miễn rót nước cho hai người họ, hắn nói với Phó Duy Nhất:
– Ông quen mà, ông gọi đi.
– Hôm nay ông bị sao thế?
Sầm Khuyết đang định uống canh, nghe anh ta nói như vậy thì ngẩng đầu lên.
Phó Duy Nhất cầm thực đơn về, vừa mở ra xem vừa nói:
Phó Duy Nhất dựa vào lưng ghế nhìn hắn:
– Cũng không quen lắm, sau năm tám tuổi tôi không tới đây nữa rồi.
Anh đẩy hộp giấy về phía Phó Duy Nhất:
Phó Duy Nhất cười cười:
Bàn tay Sầm Khuyết đang cầm cốc nước khẽ run lên, anh buông cốc xuống, hai bàn tay đan nhau đặt lên bàn, ngón tay ma sát vào nhau.
– Tôi không nói như vậy. – Phó Duy Nhất nhìn chằm chằm cốc nước, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên đó – Anh ta có về nhà hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng không phải duy nhất trong cái nhà này.
Phó Duy Nhất nói:
Sầm Khuyết lắc đầu.
Diệp Miễn ngồi cạnh bóp trán, chợt phát hiện hôm nay bản thân thực sự không thích hợp ngồi ở đây.
– Bánh hoàng kim ở đây ngon lắm, hồi còn nhỏ mỗi lần đến đây, anh tôi đều có thể ăn nửa đĩa.
Diệp Miễn uống nước, nhìn Phó Duy Nhất với ánh mắt thâm trầm, hắn không thể hiểu nổi hôm nay anh ta muốn làm gì.
– Duy Nhất… – Diệp Miễn vẫn không nỡ nhìn anh ta khóc, rút một tờ giấy đưa qua.
Cửa hàng cơm kiểu Hồ Nam mà Phó Duy Nhất chọn khá gần bệnh viện, anh ta nói:
– Tôi đi vệ sinh một lát. – Sầm Khuyết vò vò ngón tay vào quần, lúng túng đứng dậy.
– Trùng hợp thôi.
Diệp Miễn cũng đứng dậy theo, mở cửa cho anh:
Nói đến đây, một giọt nước mắt của Phó Duy Nhất từ từ lăn xuống, rơi xuống cốc nước.
– Hỏi nhân viên phục vụ xem nhà vệ sinh ở đâu nhé.
Sầm Khuyết gật đầu, đi ra ngoài một mình.
Diệp Miễn buông cốc xuống, nhìn chằm chằm Phó Duy Nhất.
Chỉ còn hai người ở riêng với nhau, Diệp Miễn hỏi:
– Có một người đã nói với tôi rằng, đôi khi càng nắm chặt thì lại càng nhanh chóng vụt mất. Nếu cách xử lý không phù hợp sẽ chỉ khiến cho hai bên cùng tổn thương. Tôi đã kết bạn mới rồi, ông cũng không còn là Duy Nhất của tôi nữa, cho nên…
Sầm Khuyết thoáng sững người, cũng chẳng quay sang nhìn anh ta mà chỉ nói:
– Không phải số mệnh, số cái gì cơ? Số mệnh của anh ấy là làm anh trai của em, phải trưởng thành cùng em mới đúng. Hai đứa em sẽ cùng lên đại học, cùng tốt nghiệp, ai mà bắt nạt em sẽ có anh ấy chống lưng, anh ấy đổ bệnh sẽ có em chăm sóc, đây mới chính là số mệnh bọn em nên có. – Phó Duy Nhất hít sâu một hơi – Những chuyện xảy ra sau đó không phải số, mà là sai lầm.
– Câu vừa rồi ông chưa nói xong là có ý gì?
– Một chú bướm tình cờ vỗ cánh ở rừng mưa nhiệt đới lưu vực sông Amazon tại Nam Mỹ, có thể dẫn tới một cơn lốc xoáy tại bang Texas vào hai tuần sau. Nói cách khác, một biến hóa nho nhỏ có thể thay đổi cả thế giới. – Phó Duy Nhất nói – Anh thử nói xem, một người đột ngột biến mất và xuất hiện sẽ dẫn tới điều gì?
– Thực ra cũng không có gì. – Phó Duy Nhất nói – Tôi có bạn khác rồi, cũng muốn thử chấp nhận ông có bạn mới.
Sầm Khuyết bước vào phòng, nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không bình thường, nhưng anh đã quen im lặng, không hỏi gì hết.
Anh ta gọi nhân viên tới chọn món, vừa chọn vừa nói:
Nhìn Diệp Miễn chuyển chủ đề một cách gượng gạo, Phó Duy Nhất mới nhận thấy mình thực sự đã gây sức ép cho người ta.
– Ông không cần phải lo tôi bắt nạt anh ấy đâu, tôi cũng không phải ác nhân gì.
– Ông nói linh tinh cái gì đấy?
Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Miễn:
– Tôi cứ cảm thấy trong lòng ông, anh ta chính là công chúa Bạch Tuyết, còn tôi là bà mẹ kế ác độc.
Diệp Miễn dở khóc dở cười:
– Ông nói linh tinh cái gì đấy?
– Không nói linh tinh, – Phó Duy Nhất nói – Tôi không có táo độc, cho dù có cũng sẽ không đưa anh ta ăn.
Phó Duy Nhất gọi món xong, nói cảm ơn nhân viên phục vụ, chờ đối phương ra ngoài rồi, anh ta mới nói:
Sầm Khuyết nói:
Anh ta uống một ngụm nước:
– Tôi có chứng cứ chứng minh anh ta là anh trai tôi.