Hôm sau đi bệnh viện trời trong không gió hiếm thấy, vành mũ lông của Hạ Tri Thư được ánh mặt trời rọi ấm. Ngải Tử Du đưa tay sờ, đôi mắt nâu sẫm sáng lấp lánh nhìn Hạ Tri Thư.
“Sao vậy bác sĩ?” Cậu nghiêng đầu nhìn anh, phần cổ lộ ra khỏi áo trắng như tuyết.
“Cậu xem,” bỗng nhiên Ngải Tử Du nở nụ cười, dé vòng lông ép sát vào mặt Hạ Tri Thư: “Trông có giống hổ con không?”
Hạ Tri Thư bật cười, cảm thấy bác sĩ này sao mà hài hước thế.
Nhưng rất nhanh cậu không cười nổi nữa, hoá trị càng về sau càng đau hơn. Thái dương Hạ Tri Thư đẫm mồ hôi, eo cũng không thẳng lên được. Hạ Tri Thư có đau cũng chỉ có thể tự nhẫn nhịn chịu đựng không lên tiếng. Ngải Tử Du ở cách đó nhẹ nhàng gọi tên cậu, hồi lâu sau Hạ Tri Thư mới ngẩng đầu, trong mắt mờ mịt, môi run rẩy một lúc mới phun ra được một chữ: “Đau…”
Trong lòng Ngải Tử Du đột nhiên nhói buốt. Thật ra anh đang lừa Hạ Tri Thư, một Hạ Tri Thư yếu ớt mỏng manh như vậy không hề giống với chú hổ con đang giận dữ tí nào, giống với mèo con hơn, móng vuốt còn không sắc, không lưu ý cái là có thể tổn thương chính mình ngay.
“Nghỉ ngơi một lúc.” Ngải Tử Du đưa Hạ Tri Thư đến phòng làm việc: “Tôi kê cho cậu ít thuốc.”
Người Hạ Tri Thư như nhũn ra, chút sức lực cũng không có, cũng không cậy mạnh mà từ chối nữa. Nhưng cái khiến cậu không ngờ tới là giường cá nhân nhỏ của bác sĩ đã đổi nệm dày, thảm nhung mềm mại trải ở phía trên. Cậu hơi luống cuống.
“Nằm một chút, tôi còn có bệnh nhân nữa.” Ngải Tử Du không nghĩ gì khác, còn giũ chăn ra cho Hạ Tri Thư, vừa mới phơi qua, có hương mặt trời, ngọt ngọt êm êm.
Hơn nửa khuôn mặt Hạ Tri Thư vùi vào trong tấm chăn màu lam nhạt thơm hương mặt trời, đột nhiên muốn khóc. Người chịu khổ đã lâu không sợ người khác đối xử tệ với mình, chỉ sợ người ta đối xử với mình tốt quá, bởi vì không có cách nào báo đáp lại.
“Ngủ thêm một hồi nhé,” Ngải Tử Du kéo nửa rèm cửa sổ lại: “Chờ chút nữa tôi sẽ gọi cậu.”
Cả tinh thần lẫn thân thể của Hạ Tri Thư đều rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi nhanh chóng. Ngải Tử Du ngồi trước bàn làm việc, hơi thất thần. Anh không rõ rốt cuộc tình cảm của mình với Hạ Tri Thư là ở mức độ nào, không nhìn nổi người ấy chịu khổ, lòng sẽ đau, nhìn thấy dấu vết ám muội kia cũng không thoải mái, vì Hạ Tri Thư bao dung và cương quyết một lòng với người đàn ông khác mà tức giận.
Nhà Ngải Tử Du có thế lực rất lớn, nhưng vì nguyên nhân nghề nghiệp nên Ngải Tử Du vẫn luôn kiềm chế nội liễm. Không hút thuốc không say rượu, không chơi bời trai gái. Bình thường chỉ thích xe và trồng hoa, cái sau là vì bố anh bồi dưỡng ra nên mới thích.
Mới gặp Hạ Tri Thư chưa được mấy lần đã ngơ ngẩn tặng hoa lan mình thích nhất, Ngải Tử Du xoay bút vô thức cong môi.
Rất lâu rồi Hạ Tri Thư không có cảm giác ngủ ngon đến thế. Ngủ rất say rất an ổn, cái cảm giác ấm áp ấy rất an toàn. Thậm chí cậu còn không mộng mị, chỉ mơ duy nhất một cảnh, là một gốc cây hoa quế dưới ánh mặt trời, thơm ngọt dịu dàng.
Bác sĩ không gọi cậu, lúc Hạ Tri Thư tự tỉnh trời cũng tối rồi. Hôm nay Ngải Tử Du không có ca trực đêm, tan tầm sớm rồi sang đây trông Hạ Tri Thư.
“Tỉnh rồi hả?” Ngải Tử Du cười khép lại cuốn báo cáo y học tiếng Anh.
Sắc mặt Hạ Tri Thư đã tốt hơn một chút, vội vàng đứng dậy: “Thực sự đã làm phiền ngài rồi.”
“Khách khí vậy ư?” Ngải Tử Du lắc đầu không đồng ý, tiện tay chỉ hộp giữ ấm trên đầu giường: “Tôi tìm cậu để đưa dược thiện, ăn xong hẵng về.”
Khái niệm “Dược thiện” được hình thành và bắt nguồn từ những lý niệm trong Trung Y (Đông Y). Theo đó, đây là một phương pháp dưỡng sinh thông qua việc ăn những món được chế biến bằng cách kết hợp và điều hòa những dược tính có sẵn trong nguyên liệu nấu ăn. Những nguyên liệu được sử dụng trong dược thiện được gọi là “sinh dược”, và cũng được dùng như các vị thuốc trong Trung Y. Khi kết hợp một lượng nhất định những thực phẩm này theo phương pháp bốc thuốc, dược hiệu trong các nguyên liệu này sẽ được phát huy hoàn toàn.
Hạ Tri Thư ngây ngẩn, luôn cảm thấy hình như bác sĩ Ngải quá tốt với mình.